Ở Huế, chui rúc trong căn phòng của mình ở nhà bà nội, Minh cô đơn vô cùng, người ta cũng biết tại sao Minh về đây, dù rằng ba mẹ Minh chỉ nói rằng Minh về Huế để ôn thi đại học. Minh không thiết học, vẫn nghĩ về anh, Minh ân hận vì đã yêu anh và để trong tim anh lẫn tim Minh một vết sẹo quá lớn. Rõ ràng Minh và anh không thể hợp nhau.
Minh rời bỏ cái đất Huế buồn bã và lắm mưa này từ lúc cô còn rất bé. Thời điểm ấy, cô chỉ mới 7 tuổi tức là đang học lớp 2, cô chẳng nhớ nhiều về Huế, chẳng biết là Huế có đẹp hay không. Tuổi thơ trong cô là những gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên đôi vai người mẹ, và một người cha dòng Tôn thất quý tộc không biết buôn bán làm ăn. Ấn tượng về Huế đọng lại trong cô không nhiều, cô chỉ nhớ một vài người bạn học chung lớp 1, nhưng có lẽ họ chẳng nhớ gì về cô đâu. Bây giờ cũng đã gần 9 năm rồi.
Minh trở về Huế, về quê hương mà sao cô thấy lạ lẫm quá, cô không nghĩ Huế đẹp như thế, dòng Hương lại thơ mộng đến như thế. Ngắm nhìn con sông lững lờ mà lòng cô thấy nao nao, cô không biết cảm giác gì nhưng hình như Huế – sông Hương – những con đường phủ bóng cây xanh đã là một cái gì đó trong cô ngay từ phút giây ban đầu cô trở lại thăm Huế.
Và kỳ diệu hơn nữa là vẫn có những người nhớ đến Minh, chỉ mới thoáng thấy mặt cô họ nhận ra ngay. Những đứa bạn cũ hồi cấp 1, Minh cũng hơi đỏ mặt khi không nhớ ra một ai đó trong mười đứa bạn tình cờ gặp. Lúc ấy Minh đang học lớp 10, và bọn bạn của cô đang đi chơi tết, thăm thầy cô giáo cũ.
Minh nhìn những đứa bạn của mình mà thấy buồn buồn, chúng nó đứa nào cũng học giỏi cả, có đứa còn được Singapore mời đi du học. Còn Minh phụ mẹ bán buôn suốt nên việc học cũng chỉ gắng gỗ thôi. Chứ muốn giỏi cũng khó lắm.
Chỉ sau vài ngày Minh rời Huế, khi lên tàu Minh vẫn nhớ mãi câu nói của thằng bạn “Minh ơi khi nào có chuyện gì khó khăn thì nhớ đến lớp 5C và nhớ đến bọn mình nhé”. Minh ngồi phì cười, cô không nghĩ những lời nói đó sẽ trở thành sự thật, rõ ràng cô với họ quá xa về khoảng cách địa lý cũng như lối suy nghĩ. Cô cũng tự hỏi không biết mình còn chút gì của Huế không, bởi giọng nói của cô bây giờ cũng chỉ rặt tiếng Sài Gòn mà thôi.
Minh vào Sài gòn, rồi những ấn tượng về Huế, những người bạn gặp lại tình cờ dần dần chìm sâu vào góc tối trong tâm hồn Minh. Cô đã tạm quên để trở về với cái ồn ả náo nhiệt vốn có của Sài gòn. Cô bắt đầu nghĩ cách giúp mẹ, cô đi làm thêm, vẫn học nhưng không hăng hái được như xưa. Một ngày của cô như là một cơn gió thoảng qua. Cô chẳng hiểu tình yêu đến với cô lúc nào, tình yêu của cô dành cho anh ấy có chút nào của sự thương hại không nhỉ. Bởi vì anh ấy đã đeo bám Minh suốt một thời gian dài, ngày nào cũng như ngày nào dù nắng hay mưa anh ấy đều chạy xe theo. Đến giờ Minh vẫn không quên cái khuôn mặt góc cạnh đó. Anh là dân buôn, khuôn mặt rất ngầu, nếu nhìn lần đầu sẽ khó có cảm tình. Ai mà thích khuôn mặt chai sạn, đầu đinh, mặt mày bặm trợn cơ chứ.
Trong tim Minh đã có chút gì đó khi cô nhận lời yêu anh, cô cảm giác như nhận được một tình yêu thực sự. Anh đến với Minh lo cho Minh còn lo hơn cả chính mình. Ba mẹ Minh sau một thời gian đã biết và phản đối, nề nếp của các gia đình Huế không cho phép Minh yêu một người như vậy. Minh không hiểu nổi tại sao ba mẹ mình lại không cho phép và càng không hiểu nổi tại sao một người mẹ bình thường rất hiền lành lại có thể sang nhà anh để nói chuyện với ba mẹ anh đề nghị anh không được yêu Minh và không được làm khổ Minh.
Lúc đó cả anh và Minh đều tin rằng tình yêu của họ là đúng đắn và tốt đẹp. Họ tìm cách lén gặp nhau, trao cho nhau những nụ hôn vội vã. Tình yêu vụng trộm có cái gì đó thật là hẫp dẫn, bởi trong niềm hạnh phúc chỉ lên đến đỉnh điểm khi nó vượt qua được những gian nan trắc trở mà thôi.
Một lần nữa ba mẹ lại can thiệp, họ nhốt Minh ở trong nhà, khoá trái cửa cả tháng trời. Minh chỉ được đi ra đường cùng với ba mẹ. Minh buồn lắm và không thể hiểu nổi vì sao ba mẹ lại quá đáng như vậy, Minh nhớ anh đến quay quắt, cô chỉ mong được gặp anh một lần, được lao vào vòng tay ấm áp và mạnh mẽ đó, nhưng giờ đây Minh chỉ có thể làm điều đó trong tưởng tượng mà thôi.
Bẵng đi một quảng thời gian, một hôm nọ, cả nhà đi vắng chỉ còn Minh một mình, anh đã tới phá khóa và đòi Minh phải đi cùng anh, trốn chạy khỏi ba mẹ khỏi gia đình. 5 phút cho một sự chọn lựa, nếu là bạn thì bạn sẽ chọn điều gì, còn Minh cô quyết định ở lại cùng ba mẹ. Nhưng anh không chấp nhận, anh rút con dao ra cứa vào bàn tay mình đến chảy máu, anh bảo nếu Minh không đi anh sẽ chặt đứt hết năm ngón tay của anh. Làm sao đây? Minh sợ thấy máu và sợ anh làm liều, thôi đành phải đi… May mắn thay khi Minh và anh chưa kịp ra khỏi nhà thì ba mẹ Minh đã về, anh đã phải bỏ đi còn Minh, cô không thể ở lại Sài gòn thêm một phút nào nữa. Ba mẹ đã đưa cô ngay về Huế.
Ở Huế, chui rúc trong căn phòng của mình ở nhà bà nội, Minh cô đơn vô cùng, người ta cũng biết tại sao Minh về đây, dù rằng ba mẹ Minh chỉ nói rằng Minh về Huế để ôn thi đại học. Minh không thiết học, vẫn nghĩ về anh, Minh ân hận vì đã yêu anh và để trong tim anh lẫn tim Minh một vết sẹo quá lớn. Rõ ràng Minh và anh không thể hợp nhau.
Minh nhớ lại một câu nói nào đó của người bạn ở Huế. Cô đã nhắn cho anh trên ym, rằng cô đang ở Huế ôn thi. Anh đã tìm đến và dấy lên trong lòng cô một sự ấm áp mà bao tháng nay nó đã nguội lạnh. Hình như anh đoán biết được Minh đang buồn. Khi Minh bảo với anh rằng Minh chỉ thích đi làm chứ không thích học. Anh không trả lời mà chỉ bảo với Minh rằng, người con gái có ba lần đau khổ, lần thứ nhất là chia tay với mối tình đầu, lần thứ hai là rời gia đình theo chồng, và lần thứ ba là khóc chồng. Minh gật đầu nhưng cô gặng hỏi anh, ý của anh là gì?
Anh cười cười nhìn Minh rồi bảo, Minh thấy không Minh người gầy gó ốm yếu như thế này liệu có chịu nổi những việc làm nặng nhọc hay không, và nếu Minh không học tiếp liệu Minh có thể có một gia đình hạnh phúc và vững chắc không. Anh bảo rằng dù tình yêu là đẹp nhưng nếu người yêu của mình là người không có khả năng nuôi sống gia đình, và khi mình chỉ là một người vợ – một người nội trợ thì không hiểu trông Minh có giống osin hay không khi Minh được chồng nuôi, dọn dẹp nhà cửa, sinh con đẻ cái. Người con gái bây giờ phải có việc làm ổn định, và phải có sự độc lập tương đối lúc đấy mới nhận được sự tôn trọng từ người mình yêu. Anh bảo vậy.
Đêm sau cuộc nói chuyện đó Minh cứ nghĩ mãi, và cô nhận thấy anh nói có lý, và cô cũng nhận ra điều anh không muốn nói, đó là câu “Nồi nào úp vung nấy”, như người yêu đầu tiên của Minh chẳng hạn.
Cô quyết tâm học và thi cho được bằng đại học. Cô học ngày học đêm, nhưng khi cô nghỉ ngơi cô thường đến thăm anh và tâm sự cùng anh, lúc này cô chỉ có anh là người bạn duy nhất mà thôi.
Rồi mùa thi cũng tới, cô phải trở về Sài gòn, tạm biệt anh, tạm biệt đất Huế. Cô trở thành một cô gái khác, nghị lực hơn và mối tình đầu ngày xưa bây giờ chỉ là dĩ vãng. Nhưng sự học đâu chỉ ngày một ngày hai, dù rằng cô có ôn 5-7 tháng trời nhưng làm sao có thể đậu vào đại học ngoại ngữ. Rớt, nhưng tinh thần thì vẫn vậy, cô tiếp tục đi học, cô học anh ngữ ở trung tâm, học phí mỗi tháng một triệu đồng. Một triệu lúc đó đối với cô không phải là ghê gớm lắm, bởi vì khi nào cô xin mẹ cô đều cho ngay.
Một hôm mẹ bảo với cô rằng có một anh Việt kiều muốn làm quen với cô, mong cô gởi ảnh đi. Cô dùng dằng không chịu, việc gì phải như vậy, cô không nghĩ mình là một món hàng, phải đi chụp ảnh gởi sang để người ta xem mặt. Tự nhiên cô nhớ đến người bạn ở Huế quá chừng. Nhớ đến anh, cô càng quyết tâm từ chối, cô vẫn muốn học để mình tự chủ được cho bản thân của chính mình.
Ngày tháng dần trôi, cô cũng đã nguôi ngoai những chuyện xưa. Lịch học dày đặc buộc Minh cũng tạm quên đi người bạn của mình. 3/8 Minh đỗ đại học. Cô như lâng lâng với cái cảm giác của người chiến thắng, Minh đã tự chiến thắng bản thân mình.
Cứ tưởng mọi việc như thế đã suôn sẻ, nhưng rồi mẹ Minh sau nhiêu năm lao lực đã ngã bệnh vài ngày trước khi cô nhập học. Mẹ của cô bị thoái hoá cột sống, không thể đứng ngồi đuợc nhiều. Tiền viện phí nhiều quá, nhiều đến nổi cô chẳng dám mở miệng ra xin một triệu đồng để nhập học. Và cả cái cửa hàng kia cô cũng phải xắn tay vào buôn bán. Chỉ một bước rất nhỏ nữa thôi cô đã trở thành sinh viên nhưng chao ôi, khó quá. Minh tự nhủ rằng mình sẽ vừa làm vừa học được, nhưng lấy đâu ra tiền học phí bây giờ khi ba vẫn thất nghiệp, mẹ thì ốm đau. Trong cái đám sương mù dày đặc ấy, Minh đã cảm nhận được một tia hy vọng: người bạn ở đất Huế thân thương.
Đối với anh, Minh chẳng cần nói nhiều, anh cũng hiểu ngay. Dù là sinh viên chẳng có lắm tiền nhưng anh đã gởi ngay cho Minh, và tự anh lại gánh thêm cho mình một chút nợ. Minh đã tin vào anh bởi Minh biết nhiều điều về anh khi Minh ở Huế, biết anh đi dạy cho bạn bè cùng lớp mà chẳng đòi hỏi gì, biết rằng anh còn bỏ thời gian đi chơi đùa dạy dỗ với lũ trẻ vạn đò… Và một lần nữa cô lại nhờ anh để tiếp tục vững tin đi tiếp… Ước gì cô có dịp trở về Huế, chỉ để cùng anh dạo bước trên con đường Đại Nội và chia sẽ cùng anh những tháng ngày đã qua.Chỉ vậy thôi!
Sài gòn, 2003