Để gió cuốn đi (II)

Đây là câu chuyện mình viết năm mình đang là sv năm 3 ở Huế. Một câu chuyện thật khoảng 90%. Mỗi lúc đọc lại vẫn thấy vui vui, dù rằng nó không tới độ của một truyện ngắn, nhưng đối với tôi, nó xứng đáng để được đọc lại.

‘Chán thật!’ Tiến lẩm bẩm, “Phương sao chưa tới nhỉ?”. Ừ không hiểu sao cái dân thành phố này giỏi trễ hẹn quá, hôm nay trễ, hôm qua cũng trễ. Kỳ lạ là vậy, đứa nào ở HCM cũng có thói quen hứa một cách hoành tráng rồi lỡ quên mất mà cũng chả thèm xin lỗi với người được hứa một câu.

Tiến bực bội, cầm điện thoại lên định gọi cho Phương nhưng rồi thôi. Mắc chi mà gọi hè, nếu gọi thì chẳng phải mình quỵ luỵ người ta quá. Cuộc đời nó chả có chi thay đổi dù thay đổi nơi ở, một nơi mà cách chỗ ở cũ của nó đến hơn 1000km. Lại tiếp tục mấy buổi cà phê một mình, lại cái kiểu nhâm nhi, suy ngẫm và trả tiền mà từ trước đến nay nó thường làm ở Huế. Mà uống cà phê một ngày một lần thì mang lại cho nó cái gì nhỉ. Nói thực là chẳng suy nghĩ được gì vào những giờ đó. Cái được nhất mà nó có trong một cuộc cà phê là ngồi ngắm nhìn cái thế giới nhoè nhoẹt một đống sắc màu quện lại với nhau, nếu không muốn trần trụi định nghĩa đó là một thứ canh pha tạp – mô tô hủ tiếu đủ thứ mùi vị, đôi khi còn thấy có chút gì đó mùi vị thôi thối mà Tiến thường hay gọi là “dở ẹt” khi ăn phải một món gì đó mà nó không hài lòng.

Cứ thử nhìn vào một quán cà phê xem nhé, khoảng 8 -9 giờ sáng một đống đàn ông – đàn bà trang phục công sở ngồi nói chuyện vui vẻ đáo để, ai đó phe phẩy chiếc điện thoại mới keng của mình để hút sự chú ý của thiên hạ. Rồi kia nữa mấy đứa nhóc nhóc với đủ thứ phục sức ấn tượng mà chúng có thể nghĩ ra được đang gắng phô diễn cái đẹp mà không hiểu chúng có hay không. À lúc này đây thằng Tiến đang ngắm một con bé tuổi teen xinh đáo để, ui chao, áo bó thế, sát thế, cổ hơi rộng nữa chứ. Phải nói là là con gái SG mặc thoáng thế (e hèm, nhưng cũng là thiểu số thôi). Tiến cảm thấy hơi dị khi mình đưa mắt theo vệt loang màu trắng trên cái cổ áo hơi rộng ấy. Thực ra thì nó có đưa mắt xuống một tí nữa cũng chả thấy chi. Có phải những thứ quý là thứ dễ nhìn đâu, con gái nó tinh lắm, chỉ làm cho người ta tròm trèm nhỏ dãi thôi, chứ muốn thấy được hay sờ được thì phải bỏ ra hơi bị nhiều sức đấy.

Tiến thôi không nhìn vào những cái thứ ma quái có sức hút chả kém đồng tiền là mấy ấy nữa. Hắn lại nhìn tiếp cái bọn theo cafenism (chủ nghĩa cà phê) – mà hắn là một thành phần trong đó. Vẫn là những hình ảnh tương tự ở Huế, có khác thì chỉ một chút chút thôi. Ngoài đám cư dân rãnh rỗi, bây giờ lại có thêm một vài anh thương nhân, vừa nhâm nhi cà phê vừa duyệt sản phẩm/ hợp đồng ngay tại quán… Ôi thế giới cà fê, ai thu được gì khi đi uống cà phê nhỉ. Ngắm đi ngắm lại thì hình như chỉ có hai loại đối tượng có lợi thật sự với quán cà fê thôi con nhà giàu – giết thời gian & tránh học, các đôi trẻ – tán hay còn gọi là gò nhau. Còn những thằng mặt thối có việc làm ngày 8 tiếng như nó – thì đúng là chả được lợi gì. Hời gì kia chứ khi làm việc nhà nước rảnh thế lại không biết cách tận dụng mà kiếm xiền trong khi lại dùng cái thời gian quý báu đó ra đốt tiền cho một thằng nào đó là chủ quán cà phê. Hay là để đỡ đốt tiền, tốt nhất là hắn cùng với đứa nào đó mở quán cà phê, để đi kiếm lời từ sự rãnh rỗi ngu ngốc của người khác nhỉ. Ừ làm gì thì làm đừng có lãng phí thế khi đi uống cà fê, ít nhất cũng giảm đi được 50% tốn kém từ nó. Tiến nhấp một chút cà fê để lấy lại sự tĩnh táo, và cũng trốn ra khỏi cái suy nghĩ miên man mà hắn mắc phải nãy giờ. Bây giờ gọi điện cho mấy đứa bạn học cùng cấp 1 với hắn, gọi tới, làm một buổi ăn nhậu cho thật hoành tráng để ôn lại những kỷ niệm cũ rích cũ rang từ cái thời xa xưa ấy. Hai nữa là để xem thữ những đứa bạn một thời vang bóng ở cái trường chuẩn – điểm số 1 thành phố ấy bây giờ thế nào, thành công hay thất bại, ngất ngưỡng trong ánh hào quang hay chỉ là những con muỗi hút máu bé nhỏ – hiếm hoi ở cái đất toàn bụi và khói này.

Những tưởng việc kiếm bạn ở thành phố này khó, mà kiếm bạn cấp 1 ở cái thành phố xa lạ này ngẫm lại còn khó gấp 10 lần đi kiếm một góc xanh kiểu Huế; thế mà hắn làm được đấy, làm được quá tốt luôn. Không chỉ một đứa mà đến 7 đứa. Những đứa học hành hạng lông còn sót lại ở thành phố này (cỡ hắn thì phải gọi là hạng không khí – nhẹ hơn lông một tí). Những đứa giỏi nhất, danh giá nhất giờ đây đang chu du ở trời tây, trời nhật. Nếu liệt kê ra hết thì bọn bạn nó đã có mặt hết 4 châu ba bể rồi, ngoại trừ hai chổ chưa đến thôi là châu Phi và châu Nam cực (Nam cực cũng gọi là châu cho nó oách).

7.30 pm – hội đồng môn thời tiểu học đã đủ mặt anh tài hạng ba (theo cách gọi của Tiến), Phương – anh chàng trợ lý giám đốc, web disigner kiêm sinh viên năm cuối ngành tài chính của một trường đại học quốc tế; Nga – dược sĩ tương lai, Trang – cái con lắm mồm, cán bộ học viện hành chính; Minh – cô bé số khổ rất thân với hắn, đang là một nhập liệu viên cho một công ty dot COM với mức lương 800.000đ tháng; thằng Quýnh – dân du học, đang về nhà kiếm vùng trời bình yên để làm nốt cái bài luận mà nó không thể nào làm nổi với thứ internet + game tốc độ cao ở cái cái đảo quốc giàu có mà nó đang học; và “anh tài” cuối cùng là hắn – Tiến, cử nhân CNTT, chuẩn bị làm một công chức quèn ở cái thành phố vật mình với quá khứ vàng son là Huế, hắn vào đây để kiếm chút nghỉ ngơi sau 4 năm mài đít với mấy con số 0, 1 chán ngắt của giới IT.

Điều cực hay của bọn hắn đó là cho dù hai đứa một ngồi riêng với nhau có thể gây lộn nnhưng khi gặp nhau với số đông thì không bao giờ gây gỗ với nhau đâu. Như chúng ta đã biết Tiến là một tay Đoàn – Đội & tất nhiên cái việc hắn là Đảng viên, là một ông chính trị tương lai đã làm cho hắn có vẻ không đẹp hơn cái mũm mĩm của cái cấp 1 ngày xưa mà bọn bạn hắn yêu mến đặt cho tên “heo mẹ”. Mà đúng khi mà cái xã hội này đang loạn lên vì kinh tế thị trường, khi mà cái tốt cái xấu nó đan quyện vào nhau, thì những thằng làm chính trị là những thằng dễ gây nên sự bực tức và ác cảm cho người khác lắm. Nhất là thằng Phương. Nó, một doanh nghiệp trẻ tương lai, một thằng dù có cố cũng chả thể đi theo con đường chính trị, thì nó làm sao có thể dễ dàng chấp nhận được cái loại người mà theo nó là không làm được gì ngoài việc luồn lách, dẻo mồm, bonsevic và đè đầu cưỡi cổ người khác ấy. Ôi mà đâu chỉ có mỗi thằng Phương, hết 3/4 cái bàn này cũng cho như vậy đấy… Tôi cũng thích chêm vài câu vào đây cho nó thể hiện cái chính kiến của mình, nhưng sợ rằng sa lầy vào chuyện chính trị thì bà con sẽ bỏ mà không đọc nữa.

Phương cầm cây bút chọt chọt chiếc O2 xda của mình, lúc này đối với hắn cái dáng phong trần, cung cách sành điệu của hắn chính sự minh chứng rõ ràng nhất cho một người có ý thích tôn vinh chủ nghĩa vô chủ nghĩa ấy nhất. Điều hắn quan tâm nhiều nhất bây giờ là học, tiền bạc, tình yêu và gia đình. Ai nhìn hắn cũng hiểu được sau này hắn sẽ khá, nhưng khó ai có thể nhìn thấy cái high hope (cao vọng) của hắn. Sẽ có một ngày nào đó người ta sẽ nhắc tới tên Phương với tư cách là chủ tịch của một tập đoàn nào đó, với ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái. Phương muốn mình trở thành một Bill Gates, cho dù đôi khi người ta gọi ông Gates đó là quỷ dữ.

À mà cũng phải nhắc tới cái lớp của lũ Phương, Tiến một tí, đó là lớp thuộc khoá thứ hai của cái trường điểm kiêm thí điểm của thành phố. Và lớp hắn lại là cái lớp đứng đầu của cả khoá của cả trường trong vòng nhiều năm. Tất nhiên nhất cái trường điểm cấp 1 ấy cũng có nghĩa là chúng nó lại tiếp tục làm mưa làm gió ở trường cấp 2, cấp 3 và cả đại học nữa. Chúng nó là đại diện cho những tài hoa sớm nở của thế hệ 8x, toàn là những tay toàn tài với giải tỉnh giải quốc gia, có đứa vừa được giải toán, giải văn, giải anh văn. Những đứa thường thường bậc trung nhữ kiểu thằng Phương, Bảo..v.v đều không phải là tay mơ, chỉ với việc thi Ielts hoặc Toelf với điểm cao nghất ngưỡng cũng đã chứng minh được rằng cái loại thường thường đó cũng đáng để cho người ta nể lắm (thường thường là vì nó ko học QH… người ta hay nói thế).

Nhưng phần học giỏi chỉ là 1/2 của cái lớp 40 mạng đó, còn lại là ai? Chúng nó như thế nào? Câu trả lời đơn giản là chúng cũng như bọn học sinh 8x bình thường khác, chúng cũng có nhiều nỗi khổ tâm về gia đình về cuộc sống, chúng học cũng bình thường, duy có một điều khác biệt so với những lớp khác đó là quan hệ giữa chúng với nhau hay với những thằng thuộc tốp trên (giỏi) là không như bình thường. Ừ! Bình thường sao được khi cái thứ tình bạn đó được thử thách tới 16 năm, bình thường sao được khi một đứa có chuyện là cả lớp không ai hẹn đều nháo nhào lên gọi điện cho nhau. Mà đôi khi nháo nhào chả mang lại kết quả gì nhưng nó cũng làm thằng số xui đó cảm thấy tự tin hơn, đỡ cô độc hơn.

Riêng chỉ có một đứa có bạn nhưng lại hiếm khi được hưởng cái tình bạn nồng ấm kiểu 5C của lớp nó. Đó là Minh. Không phải người ta bỏ quên nó nhưng mà chỉ bởi tại vì Minh xa lớp quá sớm (lớp 3 thì phải) để rồi cô lần lần bị che lấp trong mớ rong rêu của sự lãng quên. Chỉ khi Minh quay lại Huế lúc lớp 10 nó mới được gặp lại đám bạn, lại được có cái cảm giác 5C ấm nóng mà tụi lớp nó mang lại. Ơ mà cảm giác 5C là cái quái gì nhỉ? Đơn giản nó cũng chỉ là tình cảm, nhưng đó là tình thương mến thương do những thành viên của lớp 5C mang lại. Cái tình cảm 5C đó đã viếng thăm tất cả mọi đứa mọi thầy cô mỗi khi tết đến. Cái 5c feeling đó đã nhỏ nước mắt trong lớp hương khói mù mịt dành cho cô Phúc chết trẻ vì căn bệnh ung thư từ khi cô bỏ cuộc chơi đến bây giờ. Và nhiều thứ nữa mà tác giả vì tôn trọng cái đắt đỏ của đất đai trên trang web này mà không thể viết tiếp.

Ta hãy nhớ Minh đã có một mối tình yêu” đẹp kinh khủng”. Cái tình yêu đó phải để trong dấu ngoặc kép bởi vì nó rất đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng (ai chưa biết thì đọc mẩu truyện “Tình bạn”). Đẹp bởi vì đã có tình yêu của một học trò với một anh có tác phong cướp biển (kiểu cuộc tình của thuyền trưởng Pitơ Blad với nàng Arrabella), nhưng tiếc thay anh chàng cướp biển đẹp trai của Minh lại không có tính mã thượng của thuyền trưởng Pitơ Blad. Hắn đã dùng thủ đoạn máu – me để ép cô phải theo hắn bỏ nhà ra đi… Và cũng nhờ cái tính yêu đó mà Minh được về Huế , được đón nhận cái tình cảm kiểu 5C do anh chàng Tiến đem lại. Tiến đã mang cho Minh điều gì nhỉ? Là những lần nói chuyện tâm tình, là những phút Tiến chở Minh đi dạo trên cái thành phố Huế lãng mạng và nhiều mưa ấy… hay là từ sự giúp đỡ nho nhỏ của Tiến dành cho Minh?

Thế nhưng! Giờ đây khi ngồi trước mặt Tiến (lúc nãy Tiến về đón Minh ở cái quận Bình Thạnh xa xôi ấy thì Minh chỉ ngồi sau lưng thôi), cô không dám nhìn thẳng vào Tiến bởi nhiều lý do. Một trong những lý do quan trọng đó là cô vẫn chưa chịu đi học đại học – dù đã đậu và dù đã hứa với Tiến. Minh có nỗi khổ riêng, cũng dễ hiểu thôi (gánh nặng tiền bạc để cho ai), như cô vẫn có cái cảm giác có lỗi đối với Tiến.

Cuộc sống là vậy đấy, đôi khi người ta có cố gắng, có quyết tâm đến đằng trời thì mọi thứ vẫn không thể diễn ra như ý muốn của mình được. Mà có phải dễ dàng để thi đậu đại học đâu; khi Tiến học hết năm 3 thì lúc đó Minh mới đậu đại học. Thế mà, đứa học chả giỏi lắm như Minh, cố gắng đến thế rồi mà vẫn thành công cốc. Ai mà ngờ được, chính cái thời điểm hân hoan tột độ khi nhận được tin đậu đại học đó cũng chính là lúc mẹ Minh đổ bệnh. Và dù cô đã mượn được tiền rồi, thì chuyện học vẫn là một thứ gì đó xa xôi diệu vợi. Tiến chỉ có thể giúp cô một năm thôi, chứ năm sau, năm sau nữa thì sao? Mà Minh đâu chỉ phải lo cho Minh, đằng sau cô còn có hai đứa em nhỏ nữa.

Minh quyết định sẽ nói cho Tiến biết rằng cô không đi học, rằng cô đã đi làm rồi, lương không cao lắm nhưng công việc cũng tương đối ổn định. Cô khẽ chạm vào vai Tiến:

Tiến này! Mình có chuyện này định nói với Tiến lâu rồi nhưng chả biết nói thế nào.

Ừ! Mình cũng đoán được Minh có điều gì đó. À mà mình còn biết được Minh định nói gì nữa cơ.

Tiến cứ đùa với mình! Thế Tiến nghĩ mình sẽ nói gì?

Còn gì nữa ngoài chuyện học hành của Minh. Minh sẽ nói rằng Minh không đi học đại học và đã đi làm đúng không?

Mình biết rằng Minh có quá nhiều thứ để lo, việc học đại học lúc này đã là quá sức với Minh rồi.

-Ừ!.. Đúng vậy! Thực ra Minh rất muốn đi học, nhưng đi học rồi thì làm sao kiếm ra tiền. Bây giờ Minh đã có thu nhập tàm tạm rồi, đến lúc nào đó Minh sẽ trả khoản tiền đó lại cho Tiến nhé.

Ấy! Mình chưa cần đâu! Minh cứ là những gì Minh cho là đúng đi. Mình rất mong muốn Minh được học đại học, Minh cũng muốn như vậy mà. Thế nhưng cuộc sống đôi khi nó không đẹp như chúng ta tưởng (cười buồn)

Thế rồi cả hai đứa, không còn nói gì nữa, im lặng để rồi cả hai chìm hẳn trong cái dòng xe cộ nườm nượp lúc về chiều của thành phố. Tiến cảm thấy buồn buồn, anh không hiểu vì sao trong khi cuộc đời của anh và nhiều bạn nữa tương đối suôn sẽ thì ông trời lại gán cho Minh một cuộc đời nhiều sóng gió như vậy. Nhiều lúc anh muốn làm điều gì đó thật ý nghĩa cho Minh, muốn nói cho tất cả các bạn của mình về hoàn cảnh của Minh, nhưng anh đã kìm được. Minh không phải là loại người dễ dàng chấp nhận sự trợ giúp của người khác, khi cô nhận sự giúp đỡ của anh, cô đã cố gắng nhiều lắm… lòng tự tôn của cô đã bị tổn thương.

Ngồi sau lưng Tiến, Minh thoáng có một ý nghĩ gì đó thật lạ. Cô không hiểu tại sao một người học giỏi như Tiến, có thể đi đâu tùy thích, lại không đi học và làm việc tại thành phố này. Giá như lúc nào cô buồn, lúc nào cô cảm thấy vấp ngã thì đều có nụ cười nồng hậu của anh ở bên nhỉ. Chỉ cần lúc nào cảm thấy mất tự tin, thấy chán nản, Tiến xuất hiện, thì mọi cảm giác đó sẽ biến mất, thay vào đó là sự vui vẻ và một sức sống tràn đầy của anh truyền lại cho cô. Từ trước đến giờ, ngoài Tiến ra, Minh chưa bao giờ gặp được một người lại tràn đầy niềm vui, tự tin và hy vọng như vậy. Cô cũng đã có lần hỏi Tiến tại sao anh luôn có nụ cười, tại sao anh luôn tin tưởng vào tương lai như vậy? Tiến đã cười và đáp rằng đó là tại vì anh biết rằng buồn chả mang lại cho anh điều gì, sai thì suy nghĩ cách để sửa, thất bại thì tìm cách để khắc phục và tìm con đường để thành công, còn nếu như gặp chuyện bất hạnh thì hãy nhớ đến câu “Ngày mai trời lại sáng” thế là đủ lắm rồi.

Nói thì dễ như thế, nhưng đã nhiều lần Minh cố gắng áp dụng cái lối suy nghĩ của Tiến mà không được. Cô cũng biết rằng hồi xưa đến giờ không phải Tiến lúc nào cũng suôn sẽ trên đường đời. Có nhiều lúc anh còn gặp những chuyện rất khó khăn, rất khổ, thế mà chả lúc nào cái nụ cười vui vẻ tự tin rất quyến rũ ấy lại tắt trên mặt anh cả. Ôi ước chi Minh cũng có được một chút lạc quan của Tiến nhỉ?

Mọi chuyến đi đều có điểm dừng, Minh cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều, và sự hối lỗi vì mình không thi đại học đã tạm lắng đi khi tám đứa bạn cấp 1 ngồi tụm lại với nhau.

Tối nay chúng nó mừng sum họp bằng một chầu nhậu và vài chục chai Tiger. Nói như kiểu của thằng Phương là “vui sum họp, bật nắp tiger, trúng land cruiser”.

Đứa nào cũng vui cả, và đứa nào cũng cố gắng dành cái quyền được nói cho mọi người nghe. Lâu quá rồi bọn hắn mới gặp nhau, 1 năm thì phải, mà trong một năm có biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Con Trang hiện nay đã làm ở học viện hành chính, thắng Quýnh thì đang học ở Sing, thằng Phương thì vừa học đại học quốc tế vừa đi làm, Tiến thì cũng đã chắc chân một công việc kha khá ở Huế, còn Ngọc, Nga vẫn còn đi học. Chỉ có mỗi mình Minh là chả có gì để kể, cô quan tâm tất cả những chuyện của bạn bè và thầm vui cho họ. Còn riêng cô, trong cái giờ phút nói cười vui vẻ đó, có một chút gì đó tủi cho riêng mình.

Chả có gì để kể nếu như bạn từng đã có một mối tình éo le và một người yêu không hay ho gì. Cũng chẳng có gì để kể khi mà bạn đang mang một chiếc áo đẹp bên ngoài, nhưng ở nơi bạn ở là một cắn nhà nhỏ, không phải nói là quá nhỏ, với hai ông bà già và ba cái tàu hả mỏ đang chờ đợi bạn trở về mỗi đêm. Và càng nên giấu kín hơn nữa việc bạn phải làm việc quần quật suốt ngày ở cái thành phố này mà chỉ được có 800.000đ một tháng, thua cả một thằng dắt xe ở quán cà fê.

Minh nghĩ thế đấy, và cô chả muốn nói gì. Ở trong cõi đời này, ngoài cô và gia đình cô biết rõ cái thân phận nghèo của mình, thì chỉ có mỗi Tiến là biết hết hiểu hết và cảm thông được hết. Ở Tiến có sự cảm thông của một người bạn, có sự tinh ý của một người từng trải, và anh có lòng tốt của một người cha – người anh đang vươn đôi tay của mình ra cho những đứa em bé bỏng.

Với Minh, ngoài cái cảm ơn vì những món tiến nhỏ mà Tiến giúp đỡ cô, thì cô còn dành cho anh một sự trân trọng của một con chiên ngoan đạo với đấng cứu rỗi của mình. Người ta theo một đạo giáo bởi vì người ta muốn có một đức tin. Còn Minh cô chả cần theo đạo giáo nào cả, bởi vì cô có anh, người đã mang cho cô niềm tin ngay cả khi cô gặp khó khăn nhất.

Đã nhiều lần Minh nhận ra rằng, trong sự yêu quý của cô dành cho anh, cái phần yêu đã hiện rõ và lấn át cái phần quý. Nhưng cô không dám nghĩ rằng mình sẽ yêu anh, sẽ có được anh. Anh và Minh có một cái gì đó xa xôi và cách trở, Minh cảm nhận được điều đó và Minh không muốn mình phải đau thêm. Con tim Minh rất yếu mềm, và cô sợ rằng mình sẽ không có đủ sức để đón nhận một thông điệp từ anh, dù đó là yêu hay chỉ đơn thuần là tình bạn.

Tiến đang ngồi đó, cười nói, anh nhìn mọi người với ánh mắt trìu mến và nồng hậu. Đôi lúc anh nhìn sang Minh như hỏi Minh xem thử cô có mệt tim lắm không khi phải ngồi chổ đông đúc này, hay đã khuya quá chưa, liệu Minh có cần anh chở về sớm hay không?

Nhìn Tiến tự nhiên Minh thấy tim mình nhói đau, cô biết mình không nên nhìn Tiến quá lâu bởi con tim của cô rất dễ dàng thương tổn. Người ta thường nói đau tim là một nỗi khổ vô cùng lớn, khi cô nói điều đó với Tiến, anh lại an ủi rằng đôi khi đó là một điều may mắn. Bởi với con tim nhạy cảm như thế, người ta sẽ dễ dàng cảm nhận được cái vui cái buồn của người khác, con tim sẽ vui khi người xung quanh mình vui và cũng sẽ buồn khi con tim mình buồn. Anh còn đùa rằng Minh là cô gái có con tim nhân ái.

Giờ đây, ngồi nhìn mấy đứa bạn cười vui, Minh tự nhiên muốn thử cái cảm giác sung suớng của con tim nhân ái. Cô muốn tim mình đập theo nhịp đập của tim mọi người, hay nói đúng hơn cô muốn tim cô cùng nhịp đập với anh. Bật nặp Tiger, và Minh bắt đầu uống, cô cũng lắc kêu, cũng 100% với mọi người như thể chưa bao giờ cô bị yếu tim, và như thể Tiến đang nhìn cô với ánh mắt vui vẻ chứ không lo lắng gì. Mọi người nhìn Minh ngạc nhiên, bởi họ không ngờ một cô gái ốm yếu mà uống được nhiều đến thế. Chỉ có mỗi Tiến là cảm thấy khác, anh linh cảm được điều gì đó, nhưng rôi anh cũng sớm gạt nó ra khỏi ý nghĩ của mình.

Tim Minh đang đập nhanh quá, máu huyết trong người cô đang chảy nhanh quá. Bây giờ cả người cô như một chiếc honda được lái bởi một tay điên đang chạy hết tốc độ của mình. Đau quá! Không đau sao được khi con tim đang hoạt động với 2 lần công suất. Thế nhưng Minh lại cảm thậy hạnh phúc, con tim cô đang sai bảo khối óc của cô, cô nhắm mắt lại cho dịu cơn đau rồi ngay sau đó hé mắt nhìn Tiến cả trao cho anh một nụ cười đẹp nhất mà cô đã từng cười.

Mình không sao đâu, Tiến đừng lo. Hôm nay Minh rất vui nên hãy để cho Minh uống nhé.
Tiến không nói gì, anh hiểu Minh, và anh biết rằng không thể bảo Minh dừng lại lúc này được. Anh chỉ biết nhìn Minh làm hết ly này tới ly khác, Minh đẹp quá, bia làm cho mặt cô hồng hơn, nụ cười của cô đẹp hơn, con tim của cô làm lồng ngực Minh phập phồng và quyến rũ hơn. Ôi tai sao, một người con gái xinh xắn và dễ thương như thế lại có một số phận cực khổ nhỉ?

Thế rồi! Con tim cũng có giới hạn của nó, Minh không thể uống nổi nữa. Cô không say, nhưng cô không thể uống tiếp, con tim cô không thể chịu đựng nổi chất kích thích có cồn ấy thêm một chút nào nữa. Minh không còn cười nứa, cô nằm bệt xuống bàn, và cả người cô như đang rung chuyển với nhịp đập của con tim.

Mình phải chở Minh về thôi, bạn ấy mệt lắm rồi.
Tiến nói với mọi người rồi nhanh chóng dìu Minh ra khỏi chốn ngột ngạt đông người đó. Hai người lại lên xe, nhưng bây giờ họ đang trở về lại nhà cô. Tim Minh vẫn cứ đập, đập mạnh hơn bao giờ hết. “Ôi trái tim kia ơi, mi muốn gì. Mi muốn xé toang cái lồng ngực của ta ra sao! Hãy đập chậm lại đi!” Cô nhủ thầm và cô dồn nén. Những không thể, trái tim cô đã làm chủ cô rồi. Minh thấy mình lạnh quá, cô muốn tựa một chút vào người anh. Chỉ tựa vào thôi, để nhận cái sức nóng từ tấm lóng của anh dành cho cô và dành cho mọi người.

Tiến ơi mình lạnh quá! Tiến cho mình tựa vào lưng Tiến một chút nhé.

…. Ừ, không sao đâu! Minh cứ dựa vào mình đi.

Minh dựa vào anh, ôi bờ vai của Tiến sao mà rộng quá, ấm áp quá. Minh biết rằng mình đang tựa con tim mình lên con tim của anh, nhưng không thể khiiến mình tách ra khỏi anh được. Cô muốn tim mình được nói điều nó muốn nói.

Tiến cảm nhận được tất cả. Anh đang nghe rõ con tim của Minh đập từng nhịp từng nhịp. Anh cũng cảm nhận được cái vật gì đó ấm ấm mềm mềm mà không phải dễ dàng mà người con gái tựa nó vào ai. Và anh hiểu rằng, người con gái ngồi đằng sau mình đang muốn nói, đang muốn thổ lộ điều gì. Anh hiểu, anh e ngại, nhưng anh không thể đẩy cô ra như anh đã từng làm với một người khác bởi vì Minh có trái tim làm bằng pha lê.

Tiến ơi! Tiến có biết rằng mình nhớ Tiến lắm không?
-Ừ mình biết!


Bờ vai của Tiến ấm lắm đó, Tiến ơi!

Tiến lúc này không thể nói gì, anh biểt rằng mình chỉ thương Minh như anh thươg một đứa em nhưng anh phải làm sao đây? Anh chẳng thể nói gì nếu như anh không muốn làm tổn thưởng con tim dễ vỡ của Minh. Nhưng anh cũng khống thể tự lừa dối con tim của chính mình. Khi Mình vòng tay ôm trọn cả người anh, tự nhiên trong tim anh thấy xót thương vô hạn.

Còn Minh, lúc ấy cô tạm quên rằng mình và Tiến chỉ là bạn. Minh chỉ biết rằng mình yêu Tiến, vả cô chỉ muốn ôm thật chặt anh, để con tim của cô gần với con tim của anh. Cô muốn rằng tim cô và tim anh sẽ chung một nhịp đập. Ôi con ngừời đang được cô ôm chặt sao vừa gần lại vừa xa quá. Rồi tự nhiên cô thấy mình thật xấu hổi quá, cô biết mình sẽ không được Tiến yêu, nhưng vòng tay của cô không thể rời xa anh

Tiến ơi! Mình mãi là bạn phải không Tiến?

….

Minh và Tiến mãi mãi là bạn nhé Tiến?

….

Tiến mừng quá, anh hiểu rằng tim Minh đã ổn định, Minh đã hiểu rằng anh không yêu cô. Anh nắm chặt lấy tay Minh, ghì nó thật mạnh:

Minh biết sao không? Mình rất thương và quý Minh, và mình cũng rất trân trọng tình cảm của Minh. Nhưng bọn mình ở xa nhau quá, cuộc đời cũng còn quá dài. Tiến không thể nói gí và cũng không muốn nói gì lúc này, chỉ mong rằng mai mốt Tiến về Huế rồi, Minh sẽ lại tiếp tục làm việc và gắng học thêm vào. MInh rồi cũng sẽ gặp được một người nào đó thực sự tốt và thực sự yêu Minh…. Minh hiểu! Cô thấy vui và nhẹ nhỏm khi nghe Tiến nói câu đó. Cô không muốn Tiến phải lừa dối chính anh. Và cô cũng không muốn đánh lừa mình nữa. Con đường về nhà cô xa đến thế mà sao lại nhanh đến như vậy. Đã gần tới nhà rồi.
Ngày mai! Ngày mai! Minh sẽ không được tựa vào bở vai ấm áp này nữa Tiến ơi!

Huế, 2004