Perfect

Hôm nay nghe lại bài Perfect của Simple Plan, tự nhiên tôi lại trào ra nước mắt. Cũng đã năm năm từ ngày tôi viết chơi câu chuyện có cùng tên Perfect. Nay đăng lại để chia sẻ cùng mọi người.
Hey dad look at me

Think back and talk to me

Did I grow up according to plan?

Do you think I’m wasting my time doing things I wanna do?

‘Cuz it hurst when you disapprove all doing

And now I try hard to make it

I just want to make you proud

I’m never gonna be good enough for you

I can’t pretend that

I’m alright

And you can’t change me

‘Cuz we lost it all

Nothing lasts forever

I’m sorry

I can’t be perfect

Now it’s just too late and

We can’t go back

I’m sorry

I can’t be perfect

Note: Vừa đọc truyện của kuvit và vừa được nghe một bài hát rất hay của nhóm Simple Plan, bài hát perfect. Tui xin tạm lấy bài hát để làm tựa đề cho câu chuyện này, hy vọng nó sẽ làm không đứt mạch câu chuyện của kuvit.

Rồi! Thế là xong! Có mảnh bằng đại học và hắn sẽ làm gì nhỉ? Đi chơi! Ừ đúng, còn gì hơn là làm một chuyến du lịch lúc này, cho bỏ những ngày phải cố gắng cày cục trên giảng đường, để xoá bớt bốn vết chai thâm đen trên hai bàn tay và đôi mông của hắn.

Nhưng, nghĩ lại đi, hắn tự nhủ, lúc này chưa thể được, vẫn còn việc phải làm Tiến ạ. Hắn còn nhiều việc quá chưa thể bỏ ngay được, công việc ở Đoàn trường, lớp học hắn đang dạy, mối tình đơn phương hắn đang nữa theo đuổi và nữa muốn buông trôi, dự án phần mềm đang dang dỡ… Thôi không đi chơi nữa…

Và thế là hắn lao vào học, nói theo kiểu của hắn là một tuần vài cuốn sách. Học để bù laị những ngaỳ hắn phải bỏ phí cho Đoa`n trường, cho phong trào và CTXH. Hă”n phải trị cho hết caí kho sách điện tử khổng lồ mà hắn sưu tập được.

Học để học và để quên, quên đi cái mối tình tưởng như chắc ăn nhưng dang dỡ cuả hắn, và quên đi nhiêù thứ khác nưã.

Thế nhưng có lẽ ông trời không bao giờ có thể cho phép hắn chuyên chú vào một việc gì, công việc vẫn đeo bám hắn: hôm nay bà ngoại hắn bị tai biến phải vào bệnh viện… Hắn vào bệnh viện ngay để thực hiện nhiệm vụ của một đứa cháu.

Khi nghe tin bà ngoại hắn vào cấp cứu, tự hắn thấy nhớ bà nội quá, bà của hắn mất cách đây đúng một năm. Phải tả thế nào về những ngày bà hắn đau nhỉ, hắn chỉ có thể thốt ra hai từ đó là tội nghiệp và kinh khủng…

Nói tội nghiệp là tội nghiệp cho bà hắn thân già lại phải mắc bệnh ung thư vòm họng và lao, còn khủng khiếp là khủng khiếp cho hắn và gia đình hắn. Bà hắn đau một năm là đúng một năm hắn phải nghe 24/24h bà hắn kêu tên hắn, kêu như gọi hồn ấy, lúc thì gào thét lúc thì hụt hơi như tiếng kêu của bóng ma. Tí ơi! Tí ơi! Tiiiiiiiiiíi … ơiiiiiiiiiiii! …

Ngày cũng thế đêm cũng thế. Có lẽ nhờ thần kinh quá vững không thì hắn cũng phát điên lên mà chết. Có những đêm hắn tự hỏi không biết bà hắn hồi xưa ăn ở thế nào mà đến bây giờ phải chịu khổ như vậy.

Đố độc giả, ai đã từng biết phân người già nó thế nào chưa, hắn thì biết hết đấy, người già bị bệnh gần chết phân hôi kinh khủng. Nếu phân mèo hôi một, thì phân người già hôi mười. Nếu phân mèo nhão nhoẹt một thì phân người già gấp mười lần như thế…. (xin lỗi quý độc giả một tí – hy vọng độc giả không đọc đoạn này đúng giờ ăn cơm)… Nhà hắn phải mời hết osin này đến osin khác, họ chỉ chịu được nữa ngày là bỏ về ngay… thật sự họ không chịu nổi. Nói thật, với mẹ ruột của mình mình không biết họ có chăm sóc không, trong khi đây lại là một người xa lạ, cáu gắt bẳn tính…

Thế là hắn, mẹ hắn, cô hắn là những người lo tất. Từ việc thay áo quần đến tắm rữa cho đến đại tiện và tiểu tiện cho bà hắn. Nhưng người phải làm nhiều nhất vẫn là hắn. Đến bây giờ hắn không còn sợ hãi, không còn ghê tởm với phân với nước tiểu, không còn cảm giác sợ khi lấy khăn lau những thứ máu mủ chảy ra từ các lỗ rò do bệnh ung thư hay những thứ đại loại như thế nữa. Hắn cũng chẳng biết sợ ma nữa, bởi vì 12 tháng = 365 ngày = 8760 giờ = 525600 phút qua hắn phải chịu nghe những tiếng kêu dành cho hắn từ cõi âm. Hắn chẳng sợ gì nữa…

Đến đám ma của bà hắn, hắn người duy nhất không thèm nghe giảng kinh, không buồn, không khóc… Đối với hắn cái chết của bà là sự giải thóat, giải thoát cho cả bà và cả hắn. Thế là thoát một năm trời nghe tiếng kêu từ cõi chết, một năm với bàn tay và lỗ mũi luôn phải tiếp xúc với tã người lớn, với phân, với nước tiểu, với những thứ bèo nhèo của người già mà nếu người nào nhìn thấy hẳn họ sẽ chẳng thèm lấy vợ và chẳng chịu chết già nữa…

Lúc này đây hắn đã vào bệnh viện, đứng nhìn bà ngoại, hắn chẳng thấy lo lắng gì cả, cái chết đối với hắn bây giờ có vẻ bình thường quá rồi. Hơn ai hết hắn hiểu rằng thà được chết ngay còn hơn sống dai dẳng vất vưởng, người chả ra người, ma chả ra ma… Hắn đang nghĩ về người khác, về mẹ hắn, hắn lo mẹ hắn sẽ phải khổ nhiều trong vài tháng tới. Và cả hắn nữa, hắn sẽ làm nhiều việc thay mẹ, lúc này đây hắn đã làm nhiệm vụ của một người nội trợ rồi, và mai mốt không biết hắn sẽ làm chi nữa.

Chợt hắn nghĩ tới việc thi bằng anh ngữ quốc tế sắp tới, và nghĩ đến ba nó. Ba nó là một người bi quan về nền giáo dục trong nước, không tin vào bằng cao học thạc sĩ, hay tiến sĩ trong nước, Trong mắt ông nhìn đâu cũng thấy bằng giả, những thằng thạc sĩ giấy, tiến sĩ giấy với văn hóa lớp ba đang ngẩng mặt lên trời, đang ăn trên ngồi tróc. Ba hắn muốn hắn du học, muốn hắn có một cái bằng thật sự là cái bằng, và muốn nhiều … nhiều thứ ở hắn.

Muốn hắn thành đạt, muốn hắn hạnh phúc, muốn hắn là một người xứng đáng là chủ gia đình, muốn hắn có học thức… Nói một cách nào đó ba hắn muốn hắn trở thành một người hoàn hảo…

Ý kiến của hắn đối với ba hắn chả là gì cả, hắn dù làm gì đi nữa, dù giỏi mấy đi nữa, dù nổi tiếng như thế nào đi nữa. vẫn chỉ là đứa con nhỏ của ba hắn. Và hắn – đối với ba hắn – đôi lúc chỉ là một cỗ máy thực hiện mọi sự kỳ vọng, mọi mục tiêu mà ba hắn đã đặt niềm tin vào hắn.

Ba hắn không cho rằng hắn có trái timbiết rung động trước phái nữ, không cho rằng dân hoạt động như hắn phải nhậu giỏi, ba hắn cũng không cho rằng hắn phải biết quan hệ, biết cúi trên lòn dưới. Nói chính xác là ba hắn xây dựng hắn thành một thằng người máy, không có sự gian tà, không biết đấu tranh, không lọc lõi… Một người chỉ biết nhìn thằng, đi thẳng và làm những điều rất thẳng.

Nhưng đời dạy hắn khác bà con ạ. Hắn khác nhưng ở một khía cạnh nào đó hắn là một sản phẩm tương đối vừa ý ba hắn. Và giờ đây hắn cũng đang làm việc để đi đúng hướng ba hắn sắp đặt.

Bà ốm, họat động đoàn, phải lo thi bằng ngoại ngữ, phải giúp mẹ, phải dạy em…v.v Hắn cảm thấy mệt mỏi thật sự… Ừ tốt nhất bây giờ là ngủ một giấc, ngủ đi, mai sẽ khác, hắn sẽ có thêm năng lượng và sẽ giải quyết được mọi thứ dễ dàng hơn.

Giấc ngủ sao đi nhanh quá, hắn tỉnh dậy ngơ ngác… mà lạ chưa, hắn đang đứng ỏ đâu thế này??? Chao ôi, đông người quá, và lạ chưa sao mà toàn cả những thằng nhìn hao hao như nó, nhìn vào là biết ngay mọt sách – là mấy con gà chọi…

“A lô! ” Tiếng ai đó vang lên rất to từ dàn loa lớn “Hôm nay, chúng tôi rất buồn vì phải tuyên bố với các bạn một điều rằng các bạn đang mắc một căn bệnh rất nguy hiểm, đó là căn bệnh perfect, triệu chứng của căn bệnh này là bạn sẽ trở nên trong suốt, và khi không ai nhìn thấy các bạn các bạn nữa các bạn sẽ tan chảy ra thành nước. Còn những người các bạn nhìn thấy vào giai đoạn cuối sẽ luôn bị các bạn ám ảnh bởi những hình ảnh của bạn luôn xuất hiện trên người họ. Để bảo vệ cho những người còn lại, các bạn sẽ phải tuân thủ theo quyết định của chúng tôi. Tuy nhiên để các bạn vẫn còn một chút tự do các bạn sẽ được chọn lựa hai phương án: 1. Trèo lên giàn thiêu ở phía bên phải của các bạn và về thiên đàng ngay bây giờ 2. Tới khu tu viện Fecdi và sống biệt lập trong đó… Bạn hãy chọn lựa đi…”

Sửng sốt kinh hoàng, người ta đang la hét , gào thét và tuyệt vọng xung quanh hắn, người ta khóc la một cách khủng khiếp. Ôi thương quá, hắn chép miêng, người ta dễu cả nước miếng ra, có người còn chảy cả nước đái nữa chứ… Người ta ai cũng than rằng ôi thà chết ngay bây giờ còn hơn phải sống cô đơn vài tháng nữa… nhưng lạ thay chẳng ai trèo lên đám cũi to tướng đằng kia cả…

Hắn đứng nhìn rồi cười, hắn quên mất mình cũng đang ở trong thảm cảnh với những người xấu số đó, chợt hắn nhớ ra mình chưa chào ba mẹ, chưa chào đứa em gái của hắn, bà ngoại của hắn và người hắn thích nữa chứ…. nhưng không kịp nữa rồi. Bây giờ hắn biết là hắn bị bệnh, và hắn chẳng thể dám nhìn người hắn yêu , rrồi đến khi hắn chết đi và người yêu hắn sẽ yêu một ai đó, và người ta phải nhìn thấy khuôn mặt hắn suốt ngày trên cơ thể người yêu hắn… Thôi ! chả chào ai nữa, hắn bỏ vào tu viện.

Qua cổng tu viện, tự nhiên hắn nghe tiếng của em gái hắn.”Anh tí ơi! không phải anh đi du học ở Úc à, anh vào đây làm gì” rồi em hắn cưới tinh quái chạy đi, phía trước nó là một lũ nít tóc tai rối bù, nhìn như những xác chết biết chạy vậy

Hắn lần vào trong nhà thờ chính, ôi xung quanh hắn chỉ toàn là người với người, những ánh mắt tuyệt vọng đau khổ. Chợt phía trên trần nhà có những tiếng cười, và tiếng em nó nữa. Ôi chúng nó đang làm gì vậy??? Bao quanh lũ trẻ là những con dơi. Trời ạ, dơi nhiều đến nỗi chúng đang ỉa bậy phân xuống đầu lũ người khốn khổ đang ngồi phía dưới… và lạ hơn nữa là ai bị dính phân thì lập tức toàn thân hình họ trở nên loang lỗ trắng đen… Hắn chạy thật nhanh núp dưới một cái bàn và ngước mắt nhìn quanh, nhìn thấy cái cảnh hỗn loạn tìm chổ núp của lũ người khốn khổ trong đó có hắn.

Bực quá, khó chịu quá, hắn hất tung cả cái bàn và gào lên “AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”.

Tất cả mọi thứ như ngưng lại, người ta ngưng la hét, đám trẻ con và lũ dơi quậy phá cũng ngừng lại… Bổng nhiên ở góc phòng phát lên tiếng cười, a!, thằng kuvit, hắn đang đứng đó, nở nụ cười hồn nhiên trông như con nít của hắn, trên vai hắn là một chiếc bị thật to đang mở, bên trong toàn những kẹo với kẹo. Hắn vung tay lên, những chiếc kẹo bay khắp trong không trung, kẹo bay đến đâu lũ dơi biến đến đó, còn những đứa trẻ nít thì lao nhao đi lượm kẹo…

Hắn nhìn kuvit cười, kuvit cũng nhìn hắn cười, nụ cười của kuvit ngời sáng chiếu nhưng tía sáng chói chang vào đôi mắt hắn.

“Dậy! Dậy mà lên bệnh viện đi con! Trời đã sáng rồi!”

Hắn chồm dậy, không tin mình vừa mới mơ ngủ. Hắn mang máng nhớ, hình như trong mơ mình mắc bệnh perfect. Một giấc mơ kỳ lạ, nhưng đã hết giờ để mơ. Dậy đi thôi!

Huế, 2005