Ôi đẹp! Phải không?

Vâng, có một khi nào đó người ta sẽ nhận ra, cuộc sống này cần phải có một chút gì đó lãng mạn… Tôi thì quen nhìn những cô nàng dịu hiền xinh đẹp, thầy tôi thì quen vịnh thơ cho lá hoa… Nếu cứ giương đôi mắt trâu nhìn cuộc sống này thì có lẽ tôi chả sống nổi, tôi thích những giấc mơ, tôi thích ngắm nhìn mọi khuôn mặt, mọi biểu tình ở mọi người, và cứ như thế tôi chiêm nghiệm. Rồi một lúc nào đó tôi sẽ thốt lên: “Ôi đẹp! Phải không?”

Lại nhấm nhẳng những chuyện chẳng đâu ở quán café! Kể cũng lạ, cứ vào café là viết được cái gì đó, chả biết vì sao nữa.

Cảm hứng của hôm nay là gì nhỉ?

Hơi dài dòng một chút, nhưng tôi bắt đầu café chiều vào lúc 12h30, đến lúc này là 4h45, chả là tôi đang cần một không gian tương đối thoải mái để viết một phần mềm nho nhỏ. Phần mềm ấy dùng để làm gì nhỉ? Đại khái là để tích hợp với một hệ thống lớn của một trang mạng khác. Tính tôi vốn nhát nhớm, nên tôi sợ mình lại thất hứa, chứ lúc nào cũng lề mề, nước tràn mặt sân mới vào việc thì khốn lắm. Thế là tôi phải tới quán café để làm việc vào mỗi rảnh rỗi, một công hai việc ấy mà, bạn cứ thử nghĩ mà xem, nếu bên cạnh bạn là những cô phục vụ xinh đẹp, những ly café sài gòn nâu đen quyến rũ, chung quanh bạn biết bao nhiêu là người nhưng bạn cô đơn giữa bọn họ, bạn có công việc của riêng bạn, họ có những tâm tư không dành cho ai. Không biết bạn thì sao chứ tôi thì cực kỳ thoải mái, làm việc không để tâm tới ai, làm việc một cách hăng say nhất có thể, có khi năm tiếng ở quán cafe lại hiệu quả bằng 5 ngày ngồi đồng ở cơ quan ấy chứ.

Tại sao tôi lại hứng khởi khi ngồi ở quán café? Tôi cũng chả biết, nhưng tôi biết tại sao tôi cảm thấy chán chường khi ngồi ở ở nhà và cơ quan, mặc dù hai nơi ấy cũng có wifi, cũng có cái bàn để tôi ngồi, nhưng tôi không thể yên ổn làm một việc gì ở hai nơi đó được. Cứ tưởng tượng vào một buổi sáng đẹp trời ở cơ quan, một buổi sáng trời nắng không gắt lắm, nhìn ra ngoài kia là những tán lá xanh ngắt đầy sức sống, lúc đấy tôi đang ngồi ở chiếc bàn với cái máy laptop, ngắm mọi người chúi mũi làm việc một cách hăng say. Lẽ ra tôi phải làm việc tốt lắm chứ, nhưng than ôi, bạn cứ nghĩ xem, mỗi phòng như vậy có khoảng mười cái máy tính, mà những cái máy này hầu như không bao giờ tắt, nó cứ chạy suốt, mấy cái máy vi tính ấy thải ra một lượng CO2 và chì không nhỏ, thế thì cái thằng tôi béo tốt làm sao mà ngồi nổi trong căn phòng như thế được. Đã vậy, cái cơ quan của tôi lại gần hàng quán, thế là mới khổ cái thân tôi, vốn đã béo lại càng ụt ịt hơn nữa..

Còn ở nhà thì sao? Từ lúc bà nội tôi mất và ông Kỷ mất (ông Kỷ là một nhân vật rất đặc biệt, lúc nào đó tôi sẽ kẻ nhiều hơn về ông) thì căn nhà tôi trở nên tối tăm, khó thở đến kinh khủng, tôi cứ cảm giác như đang sống với những âm hồn bao quanh mình, nhức đầu và chỉ luôn muốn ngủ… Tôi không sợ hãi, nhưng tôi không thẻ nào tập trung được khi trong đầu cứ ám ảnh mãi cái hình ảnh của bà tôi trước khi mất và khi ông Kỷ giơ đôi tay lạnh lẽo run run nắm chặt lấy bàn tay tôi “Là cháu mà nó giỏi lắm..”. Không biết đến khi nào, và sẽ đến bao giờ căn nhà cũ tôi ở mới trở lại như xưa, không biết đến lúc nào tôi mới có thể hoàn toàn tập trung được khi ngồi trong căn phòng vốn dĩ rất quen thuộc của mình, còn bây giờ, nếu muốn làm gì đòi hỏi sự chú tâm tôi phải tìm nơi nào đó.

Giờ nhà tôi là phòng trọ, tuy không chật hẹp, nhưng cũng là cái chốn cô độc (hơn là cô đơn), tôi thích cô đơn nhưng ghét cô độc. Bởi vậy có người sẽ thấy làm lạ vì tôi chỉ thường tìm nơi náo nhiệt để làm việc, bản thân tôi ban đầu cũng thấy lạ, nhưng dần dần tôi hiểu ra…

Ôi đẹp phải không?

Trở lại với quán cafe, lúc này đây có hai cô nàng mới vào quán, hic hic, xinh kinh khủng. Một cô nàng cao khoảng 1m70, rất xinh đẹp và sành điệu với áo thu bó sát và đôi giày 1 tấc 2; cô bé còn lại có vẻ hiền dịu hơn với chiếc áo có ghi-lê giả ở ngoài (giông cô Kang Tê Dzăng nào đó trong phim Hàn Quốc).

Vốn dĩ tôi là kẻ si mê cái đẹp, nên cứ thấy người đẹp tôi lại muôn ngằm nhìn. Chỉ là cái nhìn nghiêng nghiêng thôi, cái nhìn của một kẻ hèn thấy cái đẹp mà ngưỡng mộ. Chỉ dám nhìn trong giây lát rôi quay mặt đi…

Ôi đẹp phải không?

Khi hai cô nàng đó mới bước vào, đập vào mắt tôi là cô nàng cao kều với cái cổ áo hơ hở. Cuốn hút thật. Nhưng tự nhiên tôi thấy có gì đó có vẻ thường thường, cứ như tôi đang được nhìn một cô gái nào đó trong tạp chí bước ra, cứ như tôi được nhìn một cô ma-nơ-canh trong một shop thời trang chứ không phải là một con người thực thụ nữa. Và thế là tự nhiên tôi thấy chán..

Biết thế tôi sẽ chỉ nhìn một lần thôi, để tôi chỉ thấy thoang thoáng, mơ mờ thôi. Cái gì càng mơ hồ thì càng khiến người ta nhớ mãi. Tôi cũng vậy, tôi sẽ thích nhìn một ai đó mang một chiếc áo không kín lắm mà cũng không hở lắm, tôi chỉ thích nhìn bàn tay, đôi mắt… À mà cũng từ những đôi mắt mà tôi đã biết yêu đấy… Nếu lỡ như cô nàng nào đó mang áo hai dây, hở cả lưng lẫn một chút ngực trần thì có lẽ tôi cũng sẽ nhìn đấy nhưng tôi chả bao giờ nhớ đâu, nét trần trụi chưa bao giờ là nỗi ám ảnh của tôi…

Ôi đẹp…

Nếu chỉ mới thoáng nhìn cô em thấp thấp, gầy gầy thì chả thấy cô gái ấy có chút gì nổi bật so với chị của mình, nhưng càng nhìn càng thấy thú vị. Tóc mây, đôi mắt hiền hiền… Cô ấy nhìn vào mắt tôi, một thoáng thôi, như muốn hỏi “Ơ anh kia, sao anh lại để ý đến em?” (mà không phải là chị ấy, chắc vậy). Nào phải đâu, tôi có nhìn cô chị đấy chứ, tôi cũng đã choáng ngợp đấy chứ, nhưng sự choáng ngợp đó qua mau quá, mau đến nỗi khi nhìn cô em thì tôi chả nhớ gì cô chị nữa…

Họ cứ ngồi đó, tôi cũng vẫn cứ cặm cụi với công việc của mình, đôi lúc tôi nhìn lên và bắt gặp ánh mắt non trẻ của cô, thật đẹp, tôi thích những vẻ đẹp sẽ tồn tại dài lâu như vậy. Nhìn cô tôi chợt nhớ đến em, có lẽ tôi yêu em vì tôi nhìn thấy được những nét như vậy ở em…

“Ôi đẹp! Phải không?” là câu nói thường trực của một ông thầy dạy luyện thi Đại học mà tôi đã từng học. Ông yêu mến cái đẹp còn hơn yêu cả chính mình, mỗi khi ông kẻ được một hình vật lý thật đẹp, mỗi khi ông kể về một chuyện gì đó và ngưỡng mộ vẽ đẹp chân chất của một ông xích lô làm thơ chẳng hạn, ông sẽ thốt lên “Ôi đẹp! Phải không?”

Thằng con của ông vốn là bạn của tôi, nó học giỏi cực kỳ. Là lớp trưởng một lớp chuyên nên nó học hành quá sức tanh tưởi, nó đạt được những danh hiệu mà học sinh nào cũng mơ ước. Thế nhưng tôi chưa thấy bao giờ ông tự hào về điều đó. Có hôm tôi còn thấy ông buồn buồn, ông bảo “Tết đến, xuân về, đâu đâu cũng thấy sắc xanh, sắc tươi mới, cứ nhìn cái sức sống tràn trề của mùa xuân thì dù có lạnh lùng đến mấy cũng phải thốt lên một câu cảm thán. Thế mà mấy hôm rồi, tao bảo thằng con tao vịnh một bài thơ một cành mai trước nhà thế mà nó đứng lơ ngơ mãi chả vịnh được một câu.. Ôi buồn…”

Vâng, có một khi nào đó người ta sẽ nhận ra, cuộc sống này cần phải có một chút gì đó lãng mạn… Tôi thì quen nhìn những cô nàng dịu hiền xinh đẹp, thầy tôi thì quen vịnh thơ cho lá hoa… Nếu cứ giương đôi mắt trâu nhìn cuộc sống này thì có lẽ tôi chả sống nổi, tôi thích những giấc mơ, tôi thích ngắm nhìn mọi khuôn mặt, mọi biểu tình ở mọi người, và cứ như thế tôi chiêm nghiệm. Rồi một lúc nào đó tôi sẽ thốt lên:

“Ôi đẹp! Phải không?”