Hắn cố yêu cầu nhiều lần nhưng không được, hắn chỉ có biết la hét và đau khổ, tóc hắn đang bạc dần, bạc dần, râu đang mọc dài ra, cơ bắp xưa nay của hắn nay đã teo đâu mất. Hắn lụm khụm kiếm một sợi dây, định móc lên để tự treo cổ, nhưng mà hắn không được làm, hắn không được làm việc gì. Hắn muốn chết, hắn nghĩ thế, hắn yêu cầu được treo cổ. Lập tức hắn bị treo một cái giàn treo cổ thật lớn, hắn lắc quá lắc lại, nhưng lạ thay, hắn không chết… Hắn điên loạn, la hét, rầm rĩ
Khi chết bạn sẽ muốn đi đâu? Thiên đường hay địa ngục?
Đang trong tiết học, thằng Trung bỗng ghé qua hỏi cái Nga. Nga nghe vậy bực bội “Nói quở gì thế? Học đi kẻo thầy kêu kìa!”.
Lời Nga nói cứ như sấm truyền ấy, nó vừa dứt lời thì thầy đã gọi thằng Trung đứng dậy vì tội nói chuyện..
Em đang làm gì đấy, có nghe tôi giảng không?
Thằng Trung lắp bắp:
Dạ có! Nhưng…
Nhưng, nhị cái gì?
Thằng Trung tái me tái mét, chỉ vì nó sợ ông thầy này lắm, hôm nay sẽ không chỉ bị con zero điểm chuyên cần mà còn nhiều chuyện hơn nữa.
Dạ … dạ thưa thầy tự nhiên em nghĩ đến cái chết ạ.
Là sao?
Tức là… nếu chết thì người ta sẽ lên thiên đường hay địa ngục ạ?
Ông thầy này vốn dạy triết học duy vật, nghĩa là đối với ông chả có thiên đường hay địa ngục gì sất, hoặc chí ít ông ấy cũng nói như thế:
Thiên đường nào? Địa ngục nào? Chết nghĩa là hết! Em phiền toái quá, đứng đến hết tiết cho tôi!
Bốn mươi lăm phút cuối cùng của giờ triết đã trôi qua như thế, đối với Trung quả thực không khác gì nỗi khổ bị bố bắt quỳ úp mặt vào tường hồi nhỏ. Nhưng cái đau với cái mệt chả thấm vào đâu, cái khốn khổ là ở chỗ đám bạn học cứ nhìn Trung chỉ chỉ, trỏ trỏ, lâu lâu lại có đứa bảo “học nhiều quá hóa hâm”, “he he… nhờ nó ông thầy không chú ý đến tụi mình”….
Chán thật! Đến ông thầy triết cũng chả thèm xía đến sự quan tâm của nó. Con người lo sống thì quá đúng rồi, tại sao người ta không lo đến cái chết một chút nhỉ. Trung không phải không thấy chuyện người ta xây lăng đắp mộ, điều nó quan tâm là khi chết, nó sẽ đi về đâu, thiên đường hay địa ngục và ở chỗ đó nó sẽ làm gì?
…
Thiên đường? hay Địa ngục?
RẦM! Trung ngã xe chỏng gọng giữa đường, đầu đánh vào lề đường, một dòng máu đỏ chảy ra từ tai
… thiên đường … địa ngục…
Cậu kia! Dậy đi chứ!
Tôi đang ở đâu đây?
Trung bị gọi dậy, bừng tỉnh và chợt hỏi, nhưng ngay lập tức hắn định thần và nhìn xung quanh, hình như nó đang đi trên một chuyến tàu điện, hoặc là một loại xe buýt gì đó. Chợt nó nhìn lui, có phải mẹ nó đang chạy theo đó không, nó lao về phía sau, đập mạnh vào kính chiếu hậu và kêu thét: “Mẹ ơi!”, nhưng bóng mẹ nó cứ xa dần… xa dần… đến khi nó chỉ thấy một chấm nhỏ… Tự nhiên hắn cảm giác gì đó thật lạ, đến lúc này hắn mới để ý đến khung cảnh xung quanh, tất cả chỉ là một màu trắng đùng đục, hắn không biết đó là sương, hay là váng sữa, tất cả – cả bầu trời lẽ thường sẽ có màu xanh nhưng nay chỉ toàn một màu trắng sữa. Chợt hắn nhìn lại chiếc xe mà hắn đang ngồi trên, hình như chỉ có 3 người, người thứ nhất là ông gì đó vừa nãy nói chuyện với nó, người còn lại mang một bộ đồng phục như mấy anh bảo vệ của khách sạn năm sao, nhưng anh ta trông cũng giống như bầu trời lúc bấy giờ, da dẻ một màu trắng sữa đùng đục.
Hôm nay, ít người quá nhỉ! Thường ngày đông lắm!
Anh ta buột miệng nhận xét, tỏ vẻ tiếc rẻ, hình như anh ta cảm thấy không vui vì số người ít quá. Trung thấy lạ, hắn tò mò:
Đây là chuyến xe đi đậu vậy ạ? Tại sao em có ở đây?
Cậu không biết thật ư! Cậu đang đi đến cõi vĩnh hằng đấy, đây là chuyến xe đến cổng trời, ở đó cậu sẽ có hai cánh cửa “Thiên đường”, “Địa ngục”.
Nghĩa là tôi chết ư? Anh có đùa không?
Trung chợt rùng mình, toàn thân run rẩy, lúc này hắn mới để ý đến bản thân mình, cơ thể hắn cũng đang dần chuyển màu, từ màu hồng sống động dần dần chìm xuống mà thay vào đó màu trắng sữa… Ôi chao! Chết! Là hết? Hắn còn quá nhiều việc còn phải làm trên cõi đời này, ít nhất là hắn cũng phải sống thêm một thời gian nữa chứ, để yêu, để thử hết cảm xúc của một con người…
Chết! Nghĩa là không còn những buổi đạp xe dạo khắp nơi, sẽ không còn những chiều đạp xe lên Vọng Cảnh, sẽ không có những buổi tối ngửa mặt đón mưa rơi. Còn ba, còn mẹ, còn bạn bè thì sao? Trung giật thốt, không nói gì, nhưng tự nhiên hai giòng nước mắt hắn chảy ra, chảy xuôi, lung linh, lóng lánh như ánh sáng duy nhất ở nơi đó. Hắn không buồn hỏi lại để khẳng định rằng mình đã thật sự chết hay chưa, hắn biết, không biết là hắn chết hay chưa, nhưng có một điều có thể đoan chắc, rằng hắn không còn ở trong thế giới hắn đã sinh ra và lớn lên nữa. Tự nhiên, hắn chợt thắc mắc “Liệu Địa ngục là ở dưới đất? Thiên đường là ở trên trời?”
Lão bảo vệ (hắn tạm gọi thế) cười cười
Địa ngục hay thiên đường chỉ do các người đặt ra, chỗ này có hai nơi, một nơi những người lên đây gọi là địa ngục, một nơi người ta gọi là thiên đàng. Con người rõ là lắm chuyện, cứ gọi “Nơi khổ”, “Nơi sướng” có phải hay hơn không.
Lão bảo vệ nói chí phải, nhưng cái gì vốn quen gọi thì người ta vẫn thích gọi như thế, chả thế mà người Indian vừa là người da đỏ ở châu Mỹ và cũng vừa là người Ấn độ đấy thôi. Cũng chả ai thay đổi cách gọi và cũng chả ai giải thích, thanh minh gì cả.
Thế con sẽ được lên thiên đàng hay xuống địa ngục vậy ạ? Hắn tự nhiên thắc mắc, mà thắc mắc cũng phải thôi, ai mà muốn xuống địa ngục cơ chứ, thiên đường nghĩa là vui vẻ, là hạnh phúc là thong dong. Người ta hay kể địa ngục là vạc dầu sôi, là nơi có những con chó đen thui canh giữ, là nơi người ta phải chịu hình phạt để trả cho những tội ác mà mình tạo nên ở dương gian.
Thích ở đâu thì ở! Mi chọn thiên đàng hay địa ngục thì tùy mi, nhưng mi chỉ có hai lần chọn lựa mà thôi? Thích thiên đường hay địa ngục hả con?
Chọn gì giờ nhỉ? Chọn thiên đàng ngay cũng được, nhưng như thế không có cơ hội xem thử địa ngục như thế nào. Còn chọn địa ngục trước thì sẽ khổ lắm đây, nhưng cũng biết qua địa ngục như thế nào, và khi cần thì chuyển lên thôi.
Địa ngục thế nào hả ông? Nếu cháu đi địa ngục trước, cháu còn cơ hội tới thiên đàng không ạ?
Khà khà! Mày cũng lạ thật đấy, muốn thử địa ngục trước á! Không thích thì xin chuyển lên thôi. Địa ngục – Thiên đàng, mỗi nơi có một cái hay, chỉ ăn thua mày có thích hay không thôi.
Xuống địa ngục có khổ không hả ông? Có bị róc thịt, cắt xương không hả ông?
He he! Có tới địa ngục không? Khổ hay sướng cứ tới rồi biết.
Gã cùng chuyến xe nãy giờ còn đang tỏ vẻ tiếc rẻ quá khứ, tự nhiên như chợt tỉnh:
Đăng ký giờ hả ông? Cho con lên thiên đàng! Sống đã khổ rồi, vô lẽ chết cũng phải khổ. Thiên đàng chắc sẽ có rượu ngon và gái đẹp… Ha ha…
Chao ôi! Vô tâm có phải là thói xấu của con người. Trung chợt nghĩ, không biết tại sao qua câu nói của gã chết ngồi cùng xe, hắn lại cho như vậy. Nhưng mà kể ra thì cũng đúng, sống sung sướng cũng hay, thiên đàng mà lị…
Ở đăng ký ngay với lão, chớ hối hận nhé, mỗi lần quyết định là một lần khó đấy! Cậu kia có chắc không? Thiên đàng hay địa ngục?
Địa ngục!
Trung trả lời chắc nịch, bỗng nhiên cậu thấy choáng váng, tất cả mọi thứ quanh cậu đều xoay như chong chóng, sáng lòa rồi sụp tối. RẦM!
Dậy đi chứ! Trung ơi!
Không phải là mẹ cậu gọi, ai đó gọi, nhưng thật đầm ấm. Cậu mở mắt, trước mắt cậu là một cô gái ăn bận trông giống như đốc công, cậu chưa kịp nói gì thì bị ấn ngay vào tay một mớ áo quần.
Ra phòng kia! Tắm rửa và đi làm thôi!
Ui hay! Địa ngục sao lạ nhỉ, được tắm rửa và còn được đi làm nữa kia. Chợt Trung rùng mình, lỡ người ta bắt mình đi đập đá, làm Kim tự tháp như nô lệ thời Ai Cập thì sao nhỉ?
Run thì run, nhưng khi chợt nhìn xuống thấy mình trần như nhộng, cậu liền lao ngay vào phòng tắm… chao ôi là xấu hổ…. Chợt nhớ ra cái cái cô ngà ngà sữa đó trông thật xinh!
Tắm xong, sảng khoái, cậu bước ra:
Cô gì ơi!
À anh ra đây rồi, anh chọn đi nhé, danh sách công việc ở đây…
Chà, một bản danh sách dài khiếp, nào là quét rác, lao công, giữ em bé, rồi lập trình, xây dựng, thợ nề… Chọn nghề gì cho nhẹ nhàng mà làm cho khỏe, hay là… ừ, mà nên chọn một vài nghề chưa từng nghĩ đến để làm cho biết:
Tôi muốn làm thợ mỏ, nhưng tôi có thể thay đổi không ạ?
Được chứ, một tuần anh sẽ được chọn một việc, nhưng đã chọn rồi thì các tuần sau không được chọn nữa…
Thế ở đây có cái chết không ạ, nếu làm hết việc rồi thì sao?
Ở địa ngục không có cái chết, thiên đường thì có…
Nghĩa là sao ạ?
Không trả lời được. Hi hi…
Quản công địa ngục cũng biết cười, mà chao ôi sao mà xinh thế. Nếu cô ấy là bạn gái của mình nhỉ? Chết rồi mà có một chút tà tâm không biết có sao không?
Anh kia đừng nghĩ lung tung nhé! Tôi không phải là người cho anh quan tâm đâu. Thôi! Anh cứ hô lên một tiếng “Đi làm!” thì có nghĩa là anh sẽ đi thôi. Mệt quá thì kêu “Nghỉ làm” anh sẽ được về đây. Nếu nghỉ làm lâu quá thì anh sẽ được chuyển lên “Thiên đường”, vậy nhé…
Thế là Trung được đi làm thợ mỏ, vất vả dưới hầm sau, công việc nặng nhọc và tưởng như không bao giờ ngừng lại. Mỗi lần “Nghỉ làm” là mỗi lần Trung tắm rửa, ngủ một giấc say như chết và sau đó lại “Đi làm”…
Tuần sau Trung lại đi đánh cá, chòng chành với biển khơi, và nhờ đó hắn mới biết chết đuối cũng đồng nghĩa với nghỉ làm…
Làm lính cứu hỏa, làm thợ máy, làm phi công, làm thợ dọn cống ngầm… Mọi thứ…
Chợt đến một hôm Trung thấy mỏi mệt, rã rời, chả là cái nơi địa ngục này không được ăn ngon, chỉ ngủ, tắm và đi làm, đến mỏi mệt, ngủ cũng hiếm khi mơ, mệt quá mà… Hắn quyết định phải đến lúc lên thiên đường thôi, hắn đã làm nhiều công việc, cũng hay hay, nhưng con người mà, có lúc thấy chán nản và mỏi mệt chứ.
Cô đốc công ơi! Nghỉ làm lâu bao nhiêu thì bị trả về thiên đường?
Không nhiều đâu, ngủ thì kể khoảng 2 ngày, thức mà không làm thì khoảng 10 giờ là đi rồi.
Ha! Khỏe vậy ta! Vậy thì thức, 10 giờ thôi mà… Một tiếng, hai tiếng, rồi 3 tiếng trôi qua, thật nhàm chán vì chẳng làm gì, nhưng phải chịu khó, Trung không mở miệng yêu cầu lên thiên đường, nhưng hắn chỉ không chịu đi làm thôi. Chao ôi, ngồi không mười tiếng thật khó khăn và khổ sở, và phải làm sao để không buồn ngủ nữa chứ, không làm gì hết mà không buồn ngủ thì thật là tài. Cuối cùng Trung nghĩ ra được một cách, cứ mười phút hắn ta vào dội nước một lần, rồi ra ngồi, rồi lại buồn ngủ, lại tắm…
Xoẹt!
Một ánh chớp lóe lên! Trên nóc căn phòng lóe lên dòng chữ: “Trung! Anh đã vi phạm nội quy! Anh bị trả đến thiên đường”. Trung bị quay như chóng chóng, bay lên thật cao, xuyên qua bức tường và lại “RẦM”. Ui, quên chào cô nàng đốc công xinh đẹp rồi!
Hello! Chào bạn đến với thiên đường!
Thiên đường đây ạ?
Vâng! Thiên đường là nơi bạn có thể rong chơi tháng ngày, bạn có thể ăn gì tùy thích, chơi kiểu gì thì chơi, có thể đi du lịch khắp nơi, tuy nhiên bạn không được làm việc. Tuyệt đối không được. Chỉ nghỉ ngơi, ăn chơi và sống thật thỏa mái.
Có được thoải mái yêu không ạ?
Được chứ! Cứ thử làm người lớn đi chú bé ạ!
Người hắn vừa nói chuyện là một ông già lụ khụ, chống gậy không nổi, hắn chỉ dám vâng vâng dạ dạ, và hỏi thêm chút ít thôi.
Việc đầu tiên hắn vào ngay một khách sạn năm sao, vào thăm dịch vụ massage, tận hưởng cái cảm giấc thần tiên của những cô nàng xinh đẹp mà hắn hoàn toàn không được phép thấy mặt, hắn cũng được đi tắm hơi, ngủ tại phòng tổng thống. Chỉ có điều hắn cảm thấy lạ, sao những người xung quanh hắn toàn là những người già cả, râu tóc bạc phơ, mắt mờ, tai điếc… Người trẻ hiếm lắm.
Một hôm nọ hắn đang ngồi câu cá, thì hắn tức cảnh sinh tình, định làm một bài thơ, nhưng chợt nhớ ra nơi này chả có bút viết gì, hắn định bụng sẽ suy nghĩ và tự nhớ nếu bài thơ đó hay, vừa mới nghĩ đến đó thôi tự nhiên xuất hiện một tấm bảng ngay trước mặt “KHÔNG ĐƯỢC LÀM VIỆC!”.
Nghĩa là không được làm thơ cơ đấy, không làm cũng chả sao, hắn âm thầm câu cá, được một con rất to, định bụng kiếm củi để nướng thì lập tức con cá biến mất, thay vào đó là một dĩa cá sốt thơm phức và một làn khói “K…H…Ô….. LÀM VIỆC!”.
Hắn muốn đi chơi thật xa, mới nghĩ thôi thì đã thấy mình chễm chệ trên một du thuyền thật lớn… Hắn muốn thăm những kỳ quan, thì đã thấy mình ngồi trên chiếc trực thăng không người lái bay lượn trên không trung.
Đến một hôm hắn gặp một cô gái thật xinh, cô này bị chết do giàu có quá nên hút sách quá liều chết… và đòi lên thiên đường. Tuy rằng đôi ta vốn không hợp gì nhau, hắn chả mấy thích những em ăn chơi, nhưng lên đây ai cũng già cả, hắn có lẽ không có cơ hội nào khác đành lòng làm quen ả này. Ả kia lúc đầu cũng ghét những gã quê mùa, nhưng sau rồi cũng chịu…
Nay ái ân! Mai ân ái! Hôm nay mua sắm ở Washington, mai đi coi khỉ ở Paris. Con bé hôm nào cũng hút sách, hắn thì hôm nào cũng làm tình… Chợt một hôm
Sao em già vậy?
Anh râu mọc lún phún kìa!
Hắn chợt thấy lạ, cô gái của mây hôm qua sao tự nhiên như mấy mụ U40 vậy tà, còn hắn thử giựt một sợi tóc thì thấy tóc đã bạc… Hắn hoảng quá, sao mình mau già quá vậy.
Ơ anh lo gì! Cứ chơi đi! Hôm nay mình ngủ ở khách sạn Hilton nhé!
Không anh xin lỗi! Anh cần ở một mình!
Hắn bỏ đi, kiếm một chỗ nào đó mà không thấy người chơi rỡn mà kiếm không ra, hắn muốn nhổ cỏ, cỏ biến mất, hắn muốn cạo râu thì râu tự động nhẵn nhụi. Hắn muốn tắm tự nhiên thấy nước xối xả, xà phòng tự động bay tới chà xát. Hắn muốn đi ngủ, giường chiếu tự động bay tới, giường dựng đứng theo chiếu đứng của hắn, áp vào, mền tự động đắp lên và mặt đất tự động quay để bốn chân giường chạm đất. Hắn mệt mỏi…. nhưng không ngủ được, có mệt đâu mà ngủ, có ăn chơi đâu mà ngủ, hắn mở trân mắt nhìn vào một khoảng không vô định, ước chi có việc gì để làm. Ngay lập tức có một dòng chữ xuất hiện trong đầu hắn “THIÊN ĐƯỜNG ĐIỀU LUẬT I: KHÔNG LÀM VIỆC”.
Hắn cố làm mọi thứ, nhưng khi vừa nghĩ tới thì công việc đó đã được ai đó hoàn thành, hắn chán nản, điên khùng và la hét. Chợt hắn nghĩ ra một thứ, à, hắn chưa xin đi lên thiên đường lần nào, hắn bị đưa lên đấy chứ.
TÔI MUỐN TRỞ LẠI ĐỊA NGỤC!
Anh không được trở lại, anh đã cố tình không làm việc để đến thiên đàng. Anh không bao giờ được trở lại.
Hắn cố yêu cầu nhiều lần nhưng không được, hắn chỉ có biết la hét và đau khổ, tóc hắn đang bạc dần, bạc dần, râu đang mọc dài ra, cơ bắp xưa nay của hắn nay đã teo đâu mất. Hắn lụm khụm kiếm một sợi dây, định móc lên để tự treo cổ, nhưng mà hắn không được làm, hắn không được làm việc gì. Hắn muốn chết, hắn nghĩ thế, hắn yêu cầu được treo cổ. Lập tức hắn bị treo một cái giàn treo cổ thật lớn, hắn lắc quá lắc lại, nhưng lạ thay, hắn không chết… Hắn điên loạn, la hét, rầm rĩ
Cho tôi trở lại địa ngục! Cho tôi trở lại địa ngục! Cho tôi trở lại địa ngục!…
….
Ôi thầy ơi! Cháu Trung tỉnh lại rồi! Thầy và các cháu đem may mắn tới cho gia đình tôi!
Trung ơi! Con nghe thấy gì không! Mọi người đến thăm con đây này!
Trung lờ mờ, vẫn chưa thấy gì nhưng hắn cảm giác được hắn không chết, hắn cảm nhận được ông thầy triết ở đó. Hắn lẩm bẩm
Thầy ơi! Con biết rồi! Con sẽ đến địa ngục!
Huế, 2007