Tôi thường cầu mong “Giá như, mình được nghỉ ở nhà vài ngày nhỉ?”. Mong ước như vậy là bởi tôi hầu như không có nhiều thời gian để được làm những dự án cá nhân, hay đơn giản chỉ là ngồi suy nghĩ về bản thân hoặc viết lách chút ít.
Không ngờ, đến tuần vừa rồi, tôi đã được điều mình muốn. Phẫu thuật amidan, hầu họng, vách ngăn mũi và cuống phát giữa giúp tôi có đến ba ngày ở bệnh viện và bốn ngày ở nhà.
Ba ngày ở bệnh viện thì khỏi phải bàn, bởi do mổ quá nhiều thứ cùng một lúc nên tôi trở mình còn thấy đau, nên chả nghĩ được gì. Đến bây giờ tôi chỉ nhớ đến cái rỗ đầy giấy, máu mũi, và chi chít các vết tiêm ở tay và mông mà thôi.
Về nhà, phải đến ngày thứ hai, tôi mới hoàn hồn, và có thể ngồi đọc sách, lập trình chút chút. Nhờ vậy, đến giờ tôi đã lập trình được phân nửa trang web mới cho cộng đồng lập trình Jou.vn và sử dụng được framework Laravel một cách dễ dàng và liền lạc như lấy đồ trong túi vậy.
Tôi cũng có một chút thời gian để nhìn lại hoàn cảnh của bản thân, và có hơi buồn một chút vì suy nghĩ của tôi bây giờ có nhiều mùi cơm-áo-gạo-tiền hơn ngày xưa. Tôi cần tiền, tôi biết vậy, và với suy nghĩ càng lúc càng thực tế hơn, thì không có tiền tôi chỉ như anh chàng Don Quixote mà thôi. Nhưng, có cần phải nghĩ về tiền, về chốn an cư quá nhiều như vậy không? Hay bởi khi người ta già đi, thì người ta cần sự an toàn hơn?
Tôi không biết nữa, nhưng tôi chỉ thấy rõ một điều, rõ ràng, trong mấy ngày vừa qua, được lập trình, được làm một điều gì đó tốt đẹp cho cộng đồng, tôi trở nên hạnh phúc hơn hẳn. Có lẽ, những điều tôi tâm niệm từ ngày xưa vẫn không sai. Sống là cho, là cống hiến thì mới là một cuộc sống có ý nghĩa, còn nếu chỉ sống vì mình thì thật là bình thường.
Vâng, ngày mai tôi lại đi làm, vẫn lại cái vòng xoáy đó, nhưng liệu một tuần nghỉ ngơi và suy ngẫm có giúp tôi thay đổi được gì không?
Tôi cũng chả biết, nhưng rõ một điều, đó là tôi đang code và viết trở lại.