Nắng tắt rồi!
Đêm đến, gió về, tôi chợt thấy man mát… Gió thổi, gió e ấp tôi. Tôi buồn, tôi ve vuốt gió. Tôi với gió vốn dĩ chả thân thiết gì nhau, nhưng tôi cô đơn, gió cũng cô đơn.
Gió hay đi cùng sóng biển, nhừng giờ vào đất liền gió biết nói với ai. Chỉ có tôi, chỉ có thằng khờ của những chuyện không đâu đang đùa với gió. Gió ơi, gió mang sầu đến, gió có lấy sầu đi?
Gió ôm tôi, gió nói với tôi “Cậu với tớ, chúng ta có nhau, nhưng tớ vẫn cô đơn và cậu cũng cô đơn”.
Gió ơi, gió tới làm chi, gió thoảng qua mang theo hương thơm con gái, mang theo nỗi buồn của nhân gian, gió mang đến cho tôi chỉ những chuyện buồn và chỉ những phút nhớ nhung xao xuyến; còn tôi tôi hòa vào trong gió nỗi buồn của tôi.
Buồn!
Huế, 2008!