Đừng tự đánh mất chính mình

 

“Tôi như là người lạc trong đô thị.
Một hôm đi về biển khơi.”

Cứ như cả nửa thế kỷ rồi tôi mới bỏ ra một chút thời gian để thưởng thức âm nhạc. Tôi ngồi nghe một vài bài hát của Trịnh Công Sơn, lắng đọng lại với thời gian, và chợt nghĩ, có khi nào, mình đang rời xa với chính mình…

Nhịp sống ở Sài Gòn, công việc bận rộn, và chính tôi đã biến tôi trở thành một kẻ nhàm chán đến kỳ lạ. Tôi không còn những câu chuyện hay để kể, tôi không còn một chút cảm xúc để viết, và dần dà tôi chỉ biết làm việc như một cái máy mà quên mất rằng, bên trong tôi còn một tâm hồn cần chăm sóc, một tâm hồn đã trở nên héo úa vì thiếu đi sự chăm sóc từ chính chủ nhân của nó.

Cảm xúc không đến từ những quán café sang trọng, hay cuộc sống mang màu sắc hưởng thụ. Cảm xúc cũng không đến từ những người chỉ biết cày bừa để kiếm tiền. Cảm xúc đến với những người biết yên lặng để lắng nghe chính mình, để cảm nhận tâm hồn và những nhịp đập trong con tim mình.

Và khi đó, tôi chợt nhận ra, cái kẻ đầy tham vọng kia chẳng phải là tôi. Cái kẻ đó chỉ đang phô trương những âm thanh vang vọng từ quá khứ. Kẻ đó chỉ biết moi móc, lượm lặt những câu chuyện từ ngày xưa để nói về chính mình. Kẻ đó thật tội nghiệp xiết bao.

Chợt muốn khóc, nhưng trong tôi cũng loé lên chút tia sáng mừng vui…

Bởi tôi đã có một chút cảm xúc… để tôi có thể tìm lại chính tôi…

Sài Gòn, thứ bảy, 18/10/2014