Cuộc sống của tôi vốn không tệ, nhưng trong lòng tôi luôn có nhiều băn khoăn. Bởi lẽ, những thành quả mà tôi đã thực hiện được không làm tôi hài lòng. Với tôi, tiền, danh vọng, địa vị, sự ổn định chưa bao giờ là ưu tiên hàng đầu, nên dĩ nhiên tôi chả có những thứ đó. Không ít lần tôi tự hỏi bản thân, điều gì mới là ưu tiên số một của tôi?
Câu trả lời là được làm điều mình thích. Nhưng quả thật, tôi không biết điều mình thật sự thích là gì. Tôi cực thích đọc sách, học tập suốt đời, nghe nhạc, viết lách, giảng dạy, nói chuyện (nói văn vẻ là làm diễn giả), quan sát, xây dựng và chạy chương trình (program / không phải lập trình), lập trình, chụp ảnh.. Phần lớn tôi làm tốt điều tôi thích, còn lại cũng không đến nỗi tệ, và rõ ràng trong các thứ đó không có thứ nào đứng ở đầu bảng cả.
Nhớ lại ngày xưa, tôi quyết đi CTXH cho bằng được, và để được tham gia các hoạt động CTXH, tôi phải đảm bảo rằng mình luôn được học sinh giỏi với ba tôi (điều mà tôi không thể đảm bảo trong chín năm học trước đó), và tôi làm được. Nghĩa là tôi được học sinh giỏi mấy năm liền không phải vì tôi thực sự muốn, mà chẳng qua nó là điều kiện đảm bảo việc tôi được đi CTXH.
Tôi đã từng làm công tác HSV, công tác Đoàn và cũng đạt được những thành tích không tệ trong suốt cuộc đời sinh viên, với mấy chục cái bằng khen từ cấp trung ương đến địa phương, nhưng rõ là tôi cũng không vì mấy thứ đó, mà bởi vì tôi muốn làm được một điều gì đó tốt và có ích.
Khi rời khỏi trường ĐH Khoa Học, rời bỏ vị trí giảng dạy, tôi lại quay lại dạy miễn phí cho nhiều sinh viên vào cuối tuần với mong muốn giúp cho các bạn đó phát triển sự nghiệp lập trình của mình. Mà cũng kỳ lạ, khi bạn quay lại cái trường mà chỉ vì bạn xin nghỉ dạy, bạn đã bị kỷ luật và phải dừng sinh hoạt Đảng (vì không thể chuyển Đảng được). Nên, vị trí, hay chính trị cũng không phải là mục đích của tôi, cái danh hiệu giảng viên cũng không là mục đích của tôi.
Rồi tôi mang các lớp miễn phí của mình vào Sài Gòn, dạy suốt nhiều tuần liền, rồi hàng trăm bài viết dạy lập trình trên mạng, đến bây giờ vẫn còn người đọc, vẫn còn nhiều người quan tâm đến chúng. Vẫn còn những người biên thư để nhắc tôi viết bài mới, vì dạo này tôi ít viết quá.
Giờ ở công ty hiện tại, tôi góp phần giúp cho công ty tuyển dụng và đạo tạo hàng trăm người để họ có thể làm việc được trong môi trường out-sourcing, với những dự án quốc tế, rồi giúp những bạn kỹ sư tiến bộ hơn trong công việc, có thể phát triển lên một level mới (hoặc đẳng cấp mới), có thể đảm đương những công việc thách thức hơn. Tôi liên tục soạn bài giảng mới và chia sẻ với mọi người. Và tôi thực sự vui vì những điều đó. Dẫu vậy, tôi vẫn băn khoăn, liệu mình có thể làm được điều gì tốt hơn nữa, ý nghĩa hơn nữa?
Tôi cũng vui vì mình chưa bao giờ ngừng học tập và ngừng tiến bộ. Nhưng tôi vẫn băn khoăn mình sống vì mục đích gì, vì lẽ sống gì?
Tôi chỉ biết, mình luôn mong muốn làm mọi thứ tốt đẹp hơn. Tôi đã cố gắng, và có nhiều chuyện tôi đã làm được chút chút, có một vài việc cá nhân tôi vẫn chưa làm được, nhưng tôi vẫn đang cố gắng hàng ngày, để hôm qua tốt hơn hôm qua, một chút thôi cũng được.
Ừ, lẽ sống của tôi chưa được đặt tên, nhưng cũng chả sao, bởi dù có nhắm mắt thì trái tim và trí óc tôi vẫn dẫn lối. Tôi tin, dù có những lúc ngập ngừng, nhưng chưa khi nào tôi đi lệch còn đường mà con tim mình chỉ lối.
Lỡ “làm trai đứng trong trời đất” …