Không giới hạn

Có một câu hỏi cửa miệng khi hai người quen cũ gặp nhau đó là “Dạo này bạn có gì mới không?”, và thường chúng ta nghe được những câu trả lời đại loại như “Vẫn vậy”, hoặc “Không có gì mới”, “Tớ đổi việc rồi”, “Tớ vừa mới kết hôn”, “Tớ mới có cậu con trai”, “Tớ mới nghỉ việc và mở công ty”..

Nếu mỗi cuối tuần, bạn tự hỏi “Tuần này bản thân mình đã có biến chuyển gì mới?”, có thể bạn sẽ không ngạc nhiên bởi câu trả lời luôn là “Vẫn vậy”. Nhưng câu trả lời “vẫn vậy” hoặc “không có gì thay đổi” là tín hiệu không tích cực lắm, cho thấy bạn vẫn đang dậm chân tại chỗ.

Nếu tôi tự hỏi tôi câu hỏi đó, tôi sẽ liệt kê ra được khối thứ tôi tìm hiểu và học được, cũng như là những thứ mà tôi làm được. Ví dụ, tôi phát hiện ra quan điểm triết học của Haruki Murakami trong cuốn tiểu thuyết mới nhất của ông  khá tương đồng với quan điểm của tôi, về sự chuyển hóa của một con người, từ cao tầng này tới cao tầng khác, rằng mọi sự chuyển hóa lớn của mỗi người thường bắt đầu bởi một cơn khủng hoảng tưởng như không thể gượng dậy nổi, nhưng những người học được bài học từ cơn khủng hoảng đó và đứng lên được, họ đạt được một tâm thế mới, lối suy nghĩ mới. Rằng tôi tái khẳng định, yêu tố may mắn quan trọng như thế nào với cuộc sống của mọi người, và làm sao để mình có thể luôn gặp may. Tôi cũng đã hiểu được bản thân nhiều hơn, phát hiện ra rằng tuổi 37 của tôi chỉ mới là sự khởi đầu cho một giai đoạn mới của tôi, tôi tạm gọi là giai đoạn “thoát kén”. Tôi cũng đã nhận thức được rằng, nhu cầu hiểu rõ bản thân và nhu cầu kết nối là hai nhu cầu cơ bản làm sinh ra cảm xúc của con người, chúng cũng tạo ra những cơn khủng hoảng khi nhu cầu không được đáp ứng, và để phát triển về mặt cảm xúc, chúng ta cần vượt qua những cơn khủng hoảng đó. Tôi còn phát hiện được rằng, hầu hết mọi người đều cô đơn, họ cô đơn bởi chính họ, một mặt họ muốn người xung quanh hiểu được mình, nhưng mặt khác họ chỉ thể hiện ra bên ngoài những gì họ muốn thể hiện mà thôi để bảo vệ an toàn cho chính họ trước định kiến xã hội, và tất cả mọi người đều không dễ dàng thể hiện ra mọi khía cạnh của bản thân, điều đó khiến cho những con người đồng điệu không dễ tìm ra nhau và thay vì chờ mong tới ngày tìm ra được tri kỷ, chúng ta có thể tự tìm hiểu chính bản thân mình và nhờ vậy mà chúng ta cảm thông được với những người khác, nhờ đó chúng ta dễ dàng kết nối với mọi người hơn… Và nhiều thứ khác nữa.

Thực ra câu hỏi cho mỗi đêm của tôi luôn là “Hôm nay tôi đã học hoặc phát hiện ra điều gì mới?”, “Tối nay tôi sẽ viết bài để chia sẻ với mọ người về chủ đề nào?”, “Tôi hôm nay khác với hôm qua thế nào?”, nếu tôi không trả lời được những câu hỏi đó, thì hôm đó là một hôm rất chán của tôi, bởi nếu một ngày tôi không học hỏi được điều gì mới mẻ, tôi cảm giác mình đã bị chững lại. Việc học hỏi này không chỉ từ việc đọc sách, mà thường đến từ việc quan sát, lắng nghe và suy ngẫm. Mọi thứ xảy ra xung quanh chúng ta để có lý do, và nếu chúng ta quan sát đủ kỹ lưỡng và tinh tế, chúng ta sẽ phát hiện ra những bài học sâu sắc về mọi thứ. Ví dụ như ngày hôm qua, tôi đã nhận thức được rằng, tôi không nên tự cao về những khả năng của mình, mà thay vào đó, tôi nên cảm thấy biết ơn vì mình thực sự may mắn để có được ngày hôm nay, bởi nếu tôi không nhận được một chuỗi may mắn từ nhỏ đến lớn, có thể đời tôi sẽ khác. Suy rộng ra, ai cũng gặp nhiều may mắn và nhiều khó khăn, nhưng những người luôn may mắn là người biết tôn trọng may mắn và luôn bắt được khi may mắn tới tay mình, những người không may thường là những người để cơ hội vuột qua kẽ tay. Và một bài học lớn nữa đó là, sau mỗi khó khăn, chúng ta sẽ gặp những may mắn lớn hơn.

Ngay cả khi mỗi ngày chúng ta đều gặp những chuyện trông có vẻ như nhau, thực ra chúng ta đều có thể rút ra được những bài học khác nhau, bởi “không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông cả”.

Nếu bạn thấy mình đang chững lại, nếu bạn thấy mình không tiếp thu được gì mới, nếu bạn cảm thấy mình không tạo ra được điều gì mới mẻ, bạn đang “sống mòn” đấy.

Có nhiều người chăm chỉ làm việc, có tiền bạc rủng rỉnh, có nhà lầu, xe hơi, có vợ con đề huề, và ai cũng cho họ đã thành đạt, và đa phần mọi người cũng nghĩ như vậy. Nhưng những người này dù thấy mình thành đạt nhưng họ vẫn cảm thấy có chút gì đó chưa đủ. Chả lẽ ở tuổi bốn mươi và có hết những thứ mà người ta thường mong đợi ở bạn, và bạn thấy không còn nhu cầu gì nữa, và chấp nhận cuộc sống trầm lặng – không có gì mới mẻ? Nếu bạn nghĩ kỹ, bạn chỉ mới hoàn thành được những gì mà người xung quanh mong chờ ở bạn hơn là những điều bạn mong chờ ở chính mình. Khi bạn sống cuộc sống mà mọi người xung quanh mong chờ, bạn đang tự mình tạo cho mình một chiếc lồng mà chính bạn cũng không thể nào thoát ra nổi. Những con người không chấp nhận chỉ sống trong chiếc khung mà xã hội tạo ra cho họ, họ sẽ không chấp nhận những chuẩn mực thông thường đó, họ tự xác định chuẩn mực cho mình. Ví dụ, xã hội thường xem sự giàu có về tiền bạc và vật chất mới là giàu có, kể cả được coi trọng, với tôi, tôi chọn con đường trở nên giàu có về trí tuệ, tri thức, và về sự sáng tạo. Tôi cảm thấy mình giàu có nếu tôi tạo được nội dung mới và hữu ích hơn là nhận được sự tán thưởng của những kẻ khác. Tôi chọn phát triển khả năng để thấu hiểu chính mình và thấu hiểu người khác là con đường tôi sẽ tập trung và cường hóa khả năng. Tôi chọn nhiếp ảnh như là một thú vui tuyệt vời, thế nên tôi xem sự phát triển của mình trong nhiếp ảnh là một cách làm giàu cho bản thân. Tôi chọn việc giúp cho người khác hiểu rõ bản thân họ và phát triển bản thân họ lên tầm cao mới là công việc của tôi, và sự hữu ích của tôi được đánh giá bởi những người đã được tôi giúp họ hiểu được tiềm năng của bản thân và hiện thực hóa chúng để phát triển.

Thành công có nhiều cách để định nghĩa, và có vô vàn thứ để bạn có thể hướng tới hơn chỉ tiền tài và danh vọng. Nếu mỗi ngày bạn đều có mục đích để sống, có những thứ mới mẻ để học hỏi, có những thử thách bạn cần vượt qua, thì thử hỏi có bao giờ bạn cảm thấy mình đang chững lại đâu chứ. Đừng sống theo chuẩn mực của người khác, hãy tự định nghĩa ra thang thước đo giá trị của mình, và giúp mình trưởng thành. Cuộc đời của bạn và tôi đều giống như cuộc đời của những người đi leo núi, có vô vàn những đỉnh núi với những địa hình và đặc điểm khác nhau, chúng ta có thể leo cả đời mà chưa khám phá hết những ngọn núi và việc đó cũng không quan trọng, điều quan trọng hơn hết, đó là khi bạn còn sống, bạn vẫn còn núi để thám hiểm, nghĩa là không bao giờ bạn thấy bạn cũ đi cả, mỗi bước đi là một niềm vui.

Cuộc sống của chúng ta và tiềm năng của chúng ta hoàn toàn không có giới hạn. Giới hạn nếu có cũng chính bởi chúng ta chấp nhận giới hạn đó, nếu bạn không chấp nhận đóng một cái khung cho chính mình, bạn sẽ có vô vản thử thách để chơi và vượt qua.

Đừng giới hạn bản thân bạn nhé, bởi tiềm năng của bạn là vô biên!

Sài Gòn, ngày 06 tháng 01 năm